Chương
Nhưng Lăng Chấn Vũ bây giờ đang đối phó với hai kẻ đứng nhất và hai của Huyết Đồ, mạng mình còn khó giữ, còn La Không Nhàn lại bị Lộ Minh Không ngáng đường, theo lý mà nói, ở Mai Thành này không có người thứ ba chịu nổi một búa của Lý Nham, nhưng hiện tại Diệp Thiên lại cứu được La Thanh Hàm, làm sao ông ta có thể không kinh ngạc được chứ?
Không chỉ ông ta mà bốn người đang khiêu chiến kia cũng bất giác dừng lại, vẻ mặt có chút giật mình, đôi mắt xinh đẹp của La Thanh Hàm khẽ động, cảm thấy hết sức khó tin.
Cô chậm rãi quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm đang ở rất gần mình, đó chính là tên “người làm” nhà họ La lúc trước đã bị cô khiển trách.
“Là anh?”
Đôi mắt cô lại lóe lên, nỗi kinh hoàng trong lòng càng lúc càng tăng, La Thanh Hàm không thể tin được tên “người làm” mình không coi ra gì trong nhà họ La lại là người giúp cô đỡ đòn chí mạng.
Không chỉ vậy, điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là sức mạnh của Diệp Thiên, một búa chứa toàn bộ sức mạnh của một kẻ hạng tư Huyết Đồ như Lý Nham giáng xuống, cho dù có là bố cô La Không Nhàn muốn đỡ cũng phải chuẩn bị trước, không dám lơ là, nhưng Diệp Thiên chỉ dùng một cánh tay là có thể đỡ được toàn bộ, đây là loại sức mạnh gì thế?
“Cuồng Nho” Lộ Minh Không và “Huyết Đao” Tần Hạo nhìn thấy, đồng tử lập tức co rút lại, bọn họ chưa bao giờ nghĩ ra nhà họ La lại có nhân vật như vậy, chuyện này đã vượt xa dự liệu của bọn họ.
Bọn họ định bỏ qua đối thủ để đến giúp đỡ Lý Nham, nhưng đột nhiên có một âm thanh lạ vang lên.
“Rắc!”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay Diệp Thiên chạm vào cây búa khổng lồ, sau đó có vài vết nứt xuất hiện rồi nhanh chóng lan ra, bao phủ lấy cây búa khổng lồ.
Giây tiếp theo, “Huyền Thiết Chùy” này lập tức vỡ thành từng mảnh trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
“Cái gì?”
Lý Nham ngơ ngác tại chỗ, trong tay chỉ cầm một chiếc cán búa, hắn nhìn Diệp Thiên lãnh đạm ở trước mặt, trong lòng dậy lên cơn sóng dữ dội, một luồng cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy hắn ta.
“Lý Nham, cẩn thận!”
Lộ Minh Không và Tần Hạo không thể ngồi yên nữa, bọn họ lập tức bay về phía Lý Nham, mặt mày nghiêm trọng nhìn Diệp Thiên.
Chỉ cần dùng tay không mà đã có thể đánh tan pháp bảo vô song như Huyền Thiết Chùy, ngay cả các cao thủ trong Hắc Ma Giáo cũng không thể nào có sức mạnh như vậy được, tên thanh niên khoảng hai mươi tuổi này chắc chắn là một nhân vật đáng sợ khó tả.
Diệp Thiên dùng một tay đập nát Huyền Thiết Chùy, còn một tay đang ôm La Thanh Hàm nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó đưa ra sau, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.
“Có tôi ở đây thì các người không đụng vào nhà họ La được đâu!”
Giọng nói không chút âm điệu, cũng không hề tà ra khi thế, nhưng không một ai dám phớt là, ba kẻ của Huyết Đề lập tiec cảm thấy một luông áp lực đang hướng về phía mình, cho dù bạn họ có liên thủ lại thì cũng đành bất lực. “Rôt cuộc cậu là ai? Chẳng lẽ là người của sáu tông Huyền Môn?”
Lộ Minh Không gần như không giữ được bình tĩnh, liền nhìn sang Diệp Thiên, càng lúc càng cảm thấy khó tin, sáu tông Huyền Môn từ khi nào lại có một cao thủ có tu vi vô song như vậy?
“Tôi là ai, các người không cần biết!”
Diệp Thiên đột nhiên giơ ngón tay lên, chỉ vào La Thanh Chỉ cách đó không xa.
“Chỉ cần biết cô hai nhà họ La có ơn với tôi, hôm nay cho dù Hắc Ma Giáo các người có bao nhiêu kẻ đến thì tôi cũng sẽ bảo vệ nhà họ La!”