Chương
Sau đó tia sáng lạnh lẽo trong mắt hai người lóe lên, hai màu trắng đen lộ ra, hóa thành một bàn tay to đen trắng bao phủ một nửa nhà họ La, giáng áp lực xuống.
La Không Nhàn chỉ cảm thấy đỉnh đầu như có núi rơi, ông ta cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại áp lực dâng trào, La Thanh Chỉ và La Thanh Hàm lập tức bị ép ngã xuống đất, tất cả các kiến trúc trong nhà họ La đều rung lắc, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Hừ!”
Ánh mắt hung ác của Hắc Bạch Song Sát tỏ ra khinh thường, bọn họ coi việc tấn công Mai Thành, giải quyết một nhà họ La cỏn con cũng dễ như trở bàn tay vậy.
Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng cao gầy đột nhiên tiến lên một bước, đứng trước mặt La Không Nhàn.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, quét mắt một lượt, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng xanh.
“Vụt!”
Bàn tay to lớn đen trắng ngưng tụ chân lực, trong phút chốc giống như tuyết gặp phải ngọn lửa dữ dội vậy, hoàn toàn bị tan biến, hóa thành vô số điểm sáng bay đi.
Một chiêu cả hai đánh ra lập tức biến thành cát bụi.
“Cái gì?”
Hai người giật mình cùng lúc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai tròng mắt đen trắng khẽ động, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Diệp Thiên, trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Diệp Thiên không thèm nhướng mắt lên, chỉ lạnh giọng nói.
“Hai vị đỉnh cao hoàng cấp vẫn không có đủ tư cách để nói chuyện với tôi đâu!”
“Mau gọi giáo chủ của các người ra đây!”
“Hoàng cấp đỉnh phong sao?”
Lời nói của Diệp Thiên khiến cho mấy người La Không Nhàn ngây ra như phỗng.
Hoàng cấp đỉnh phong, đây là sức chiến đấu kiểu gì vậy? Đây là cảnh giới gần với cảnh giới truyền thuyết nhất. Dù ở trong Huyền Môn thì người đạt tới cảnh giới này cũng có thể trở thành một người quản lý của tông môn rồi. Còn nếu như tông môn đó mà yếu hơn một chút thì người đó còn có thể trở thành trưởng lão và kiểm soát mọi quyền lực trong tay nữa.
Mấy chục năm trước, Hắc Bạch Song Sát cũng đã bước vào hoàng cấp. Giờ đây sức mạnh này thật sự khiến La Không Nhàn cảm thấy không thể tin được.
Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Hắc Bạch Song Sát. Mặc dù bọn họ xếp hàng đầu trong Hắc Ma Giáo nhưng thực lực của họ chưa bao giờ phải bạo phát toàn bộ cả. Trong toàn bộ Hắc Ma Giáo, trừ giao chủ ra thì những người khác đều biết thực lực của họ. Dù có bát đại trưởng lão thì cũng không thể nào đọc vị được bọn họ.
Bọn họ thâm sâu khó lường như vậy mà hôm nay lại bị một thanh niên mới hai mươi tuổi vạch trần, hơn nữa còn hóa giải cả đòn tấn công của họ. Điều này là không thể?
Dường như trong nháy mắt, hai người bỗng có ý muốn rút lui. Đối với những lão quái vật đã sống hàng trăm năm như bọn họ mà nói thì họ có thể dễ dàng đánh giá được sự chênh lệch giữa hai bên.
Một câu nói của Diệp Thiên đã khiến họ bị vạch trần. Thế nhưng họ lại chẳng biết gì về Diệp Thiên, rõ ràng là người thanh niên trước mặt là một yêu nghiệt thâm sâu khó lường.
“Đi thôi!”