Chương
Lúc này, cậu không khỏi nghĩ đến việc nếu như Phệ Thiên Huyền Khí của mình không biến mất thì thân thể, tinh thần và chân nguyên, ba thứ này mà hợp lại thì không biết sức mạnh của cậu sẽ tới mức nào.
Cậu đứng giữa không gian một lúc rồi mới định thần và đáp xuống sơn viên nhà họ La.
Hắc Bạch Song Sát trước đó bị khóa trong lực tinh thần đứng bất động tại chỗ thì lúc này cũng đã từ bỏ hoàn toàn ý định bỏ chạy. Đối diện với một sự tồn tại khủng khiếp như thế này thì bọn họ biết rất rõ rằng dù có chạy cũng như không.
Thấy Diệp Thiên tiến tới mỗi lúc một gần, khi bọn họ tưởng rằng cậu sẽ giết mình thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên.
“Từ nay về sau, các người là người quản lý tín nhiệm của Hắc Ma Giáo và sẽ quy thuận cô hai của nhà họ La làm thống soái!”
Cậu vừa dứt lời, hai người còn chưa kịp phản ứng thì bỗng có một luồng sáng nhỏ xíu với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy xâm nhập vào ngực họ và di chuyển xuống vùng tim của họ, ghim chặt ở đó.
“Đây là lạc ấn linh hồn của tôi, dù có ở khoảng cách hàng nghìn dặm thì tôi vẫn có thể đoạt mạng các người như thường!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì Hắc Bạch Song Sát mới hoàn hồn và lập tức quỳ xuống trước La Thanh Chỉ.
“Từ nay về sau sẽ nghe theo lời dặn của cô hai!”
Lúc này vô số cái nhìn kinh hãi, chấn động đều đổ về phía La Thanh Chỉ. Những kẻ luyện võ của Mai Thành đều thầm cảm thấy nhà họ La thật may mắn khi có thể tìm được một sự trợ giúp khủng khiếp như vậy.
Dù là La Thanh Hàm thì lúc này cũng bắt đầu nảy sinh sự đố kỵ đối với em gái mình. Có hai kẻ hoàng cấp đỉnh phong nghe theo mệnh lệnh của cô gái thì ngoài Huyền Môn ra, Tam Môn còn có ai có thể sánh bằng La Thanh Chỉ chứ?
La Thanh Chi thì không hề tô ra vui miừng mà ngược lại chỉ nhin Diệp Thiên bằng ánh mắt rối rắm. Cô gái biết tất cà những điều này đều do thanh niên được cô cứu một cách bất ngờ kia. Cô gái có dự cảm, tiểu thế giới vì sự xuất hiện của Diệp Thiên mà sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lờ đất.
Trong đại sảnh nhà họ La, Diệp Thiên có từ chối bao nhiêu lần vẫn được La Không Nhàn mời lên ghế chủ nhà, còn La Không Nhàn ngồi ở bên cạnh. Hai chị em La Thanh Chỉ và La Thanh Hàm thì lại đứng ở bên cạnh, không có cả tư cách để ngồi.
“Diệp đại nhân, lần này cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp Mai Thành chúng tôi, cũng cứu nhà họ La thoát khỏi nguy nan, đại ân đại đức của cậu, quả thật tôi không biết nên báo đáp thế nào”.
La Không Nhàn liên tục chắp tay với Diệp Thiên, ngữ khí vừa chân thành lại xúc động.
Ông ta thực sự chưa từng nghĩ tới đứa con gái nhỏ mà mình không đặt kì vọng lại quen biết được một nhân vật mạnh như vậy.
Diệp Thiên cười khổ, mất tự nhiên mà xua tay: “Gia chủ La, tôi đã nói rồi, ông không cần gọi tôi là đại nhân!”.
“Cô hai là ân nhân của tôi, lần này tôi ra tay cũng là để báo đáp ân tình cô ấy đã cứu tôi!”.
“Đừng!”.
La Thanh Chỉ đang dâng trà cho Diệp Thiên, nghe Diệp Thiên nói vậy thì vội vàng lắc đầu.
“Diệp đại nhân đây tu vi tuyệt thế, ngay cả Phong Thiên Trận Đồ cũng có thể phá vỡ bằng một quyền. Hôm đó, anh ngất ở Sâm Hải Mật Lâm chắc chỉ là ngoài dự liệu mà thôi. Nếu tôi không cứu anh, anh cũng sẽ bình an vô sự”.
“Bây giờ xem ra lúc đó tôi làm điều dư thừa rồi”.
Nghe câu nói hơi giận dỗi của cô ấy, Diệp Thiên cũng đành cười bất đắc dĩ. Cậu biết La Thanh Chỉ đang oán trách cậu giấu giếm thực lực thật của mình, còn cố ý nói dối ở biệt thự nhà họ La vào ngày hôm ấy.
Cậu không để ý, nhưng La Không Nhàn và La Thanh Hàm lại biến sắc. Phải biết rằng, người trước mặt là một nhân vật có thể tiện tay giết chết chín người cảnh giới truyền thuyết. Nếu làm cậu không vui, diệt cả nhà họ La chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ai dám đắc tội?
La Không Nhàn lập tức quát lên: “Con nhỏ này, sao lại nói chuyện với Diệp đại nhân như vậy? Thật là bất lịch sự, xem bố phạt con thế nào!”.