Chương
“Một khi mẹ quay về với con, nhà họ Thi tuyệt đối sẽ không tha cho cả nhà chúng ta!”
“Chỉ cần mẹ ở lại nhà họ Thi, họ mới không đối phó với cha con con!”
“Ồ?”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, trong đáy mắt hiện lên một vẻ thô bạo.
“Mẹ, mặc dù con không biết thỏa thuận cụ thể của mẹ là gì, nhưng cách đây không lâu, nhà họ Thi đã phái người đến giới thế tục định bắt con và Diệp Tinh!”
“Đáng tiếc người tới không phải là đối thủ của con, đã bị con giết chết, người kia cũng bị con tiêu diệt!”
“Con vẫn còn nhớ, hai người đó, một người tên là Thi Vô Tự và người kia tên là Thi Đoạn Uyên!”
“Cái gì?”
Thi Tú Vân nghe vậy, ánh mắt liền chùng xuống.
“Là đại thống lĩnh và cửu thống lĩnh của Chấp Pháp Đường?”
Họ lại ra tay với con và Diệp Thiên ư?
Giờ phút này, trong mắt Thi Tú Vân tràn đầy lửa giận, ngay cả khi Kiệt trưởng lão thông báo cho bà, kêu bà gả cho thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện, bà cũng chưa từng phẫn nộ như vậy.
Bà ở lại nhà họ Thi để bảo vệ Diệp Thiên và những người khác, nhưng bây giờ, nhà họ Thi lại sai người để bắt Diệp Thiên và Diệp Tinh mà bà lại không hề hay biết, điều này đã chạm tới giới hạn chịu đựng của bà.
Mặc dù không đủ sức chống lại nhà họ Thi, nhưng trước giờ bà chưa từng sợ hãi. Tất cả mọi thỏa hiệp của bà đều là vì nghĩ cho mấy người Diệp Thiên. Nhưng nhà họ Thi đã chủ động xé bỏ thỏa hiệp, hoàn toàn coi bà như cá trên thớt để rồi tùy ý đùa giỡn.
Nếu không thể bảo vệ được Diệp Thiên và Diệp Tinh, vậy lúc này bà chịu sự kiềm chế của nhà họ Thi có ý nghĩa gì chứ?
“Khốn kiếp!”
Lòng bàn tay của bà nắm chặt, chân lực mạnh mẽ bay vút lên trời.
“Lão Kiệt dám nói dối mẹ, chuyện này mẹ nhất định phải tìm ông ta đòi một lời giải thích!”
“Đi thôi, Thiên Nhi, chúng ta rời khỏi đây, về nhà mình thôi!”
Bà đang định đỡ Diệp Thiên dậy, nhưng đúng lúc này, một luồng chân lực từ trên trời phóng xuống, hóa thành một bức tường khí, chắn ngang đỉnh núi.
“Thực sự không thể tưởng tượng được, một kẻ phàm phu tục tử cũng có thể tìm đến được nơi này!”
Trên bầu trời, một người mặc áo bào xám đang đứng thẳng người với ánh mắt lãnh đạm.
“Chỉ tiếc là hôm nay hai mẹ con các người, không ai có thể rời khỏi đây được!”
“Hôm nay hai mẹ con các người, không ai có thể rời khỏi đây được!”
Ông lão mặc áo bào xám giẫm lên khoảng không, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp Diệp Thiên trong tiểu thế giới này.
“Là ông?”
Diệp Thiên và Thi Tú Vân đứng cùng nhau, cậu nghiêng đầu nhìn, ánh mặt chợt ngưng lại.
Ông già này không phải ai khác mà chính là ông già bí ẩn lúc trước ở trong nhà họ Diệp lần đầu tiên khiến cậu cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh.
“Xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi!”