Chương
Lúc này không khí nhà họ Thi bỗng sôi lên sùng sục.
Võ trường của nhà họ Thi, to gần như bằng cả một cái biệt thự biệt lập ở thế giới trần tục có thể chứa được hàng chục nghìn người, vô cùng rộng lớn.
Ở giữa võ trường còn có một đài đá cao tầm nửa mét, đây không phải là lễ đài mà là đài hành hình khiến người nhà họ Thi ai ai cũng cảm thấy khiếp sợ, thậm chí bình thường còn không dám tiến lại gần.
Đài hành hình này đương nhiên là do trưởng lão của nhà họ Thi đề xuất sau khi thông qua sự thống nhất của toàn bộ thống lĩnh của Chấp Pháp Đường thì đã xây dựng nói ở đây với ý đồ để trị tội những kẻ phạm luật của nhà họ Thi. Mà những người này phần lớn là phạm tôi không thể tha thứ.
Trong lịch sử nhà họ Thi cũng chỉ có vài người là có ý đồ muốn lật đổ nhà họ Thi, âm mưu tạo phản bị các trưởng lão đưa lên đài hành hình. Còn hôm nay, một khuôn mặt vô cùng xa lạ lại xuất hiện ở nơi đây.
Không ít đệ tử nhà họ Thi lúc này đều đứng vây quanh đài hành hình chỉ trỏ vào người thanh niên đang bị trói tay và đứng trên đài.
“Cậu nhóc này chính là người con của thánh nữ nhà họ Thi và kẻ phàm tục khi ở ngoài trần thế à? Xì, nhìn cũng chẳng có gì đáng nói!”
“Thật sự không hiểu tại sao mà thánh nữ đời trước của chúng ta rõ ràng là thiên tài xuất chúng của nhà họ Thi mà tại sao lại phải lụy một người đàn ông phàm tục và để kết quả thành ra thế này chứ? Thậm chí đến cả con trai của mình cũng bị trưởng lão áp giải lên đài hành hình!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ai mà biết được, có khi bị người đàn ông kia lừa nên thánh nữ mới rung động. Đáng tiếc, hôm nay bà ấy phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn nhất, người đứng trên đài hành hình kia thì không ai có thể bước xuống được, chắc chắn là sẽ chết thôi!”
…
Tiếng xì xầm vang lên, đám đệ tử của nhà họ Thi đều cảm thán, chế nhạo, tỏ ra đáng tiếc, biểu cảm nào cũng đều có cả. Lúc này Diệp Thiên ngồi trên đài hành hình nhưng vẻ mặt thì vô cùng bình thản, không chút xao động giống như người sắp đối diện với cái chết không phải là cậu vậy.
Những đệ tử này rì rầm một lúc thì có một âm thanh vọng tới. Đây chính là âm thanh quay về vị trí mà chỉ nhà họ Thi mới có. Đám đông lập tức giải tán, họ đứng về phía rìa của võ trường cách đài hành hình một khoảng cách.
Đúng lúc này, một bóng hình từ trên không trung đáp xuống. Một hình hài như tiên nhân đáp xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Thiên!”
Thi Tú Vân mặc kệ đám đông xung quanh cứ thế chộp lấy Khổn Tiên Tác như muốn giúp cậu thoát khỏi xiềng xích nhưng bất luận là bà vận chuyển chân lực như thế nào hay là dùng cách gì thì cũng đều vô ích. Khổn Tiên Tác vẫn cứ siết chặt lấy cánh tay của Diệp Thiên như thế.
“Diệp Thiên, rốt cuộc con muốn làm gì vậy?”
Thi Tú Vân trông vô cùng tiều tụy. Bà vốn tưởng Diệp Thiên có đối sách gì lợi hại lắm nhưng sau khi bị Kiệt trưởng lão trói đưa tới nhà họ Thi thì cậu cứ thế bị áp giảo lên đài hành hình mà trong quá trình đó Diệp Thiên không hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Mẹ, không cần lo lắng!”
Diệp Thiên vẫn mỉm cười: “Chuyện giữa mẹ và nhà họ Thi đã kéo dài hai mươi năm rồi, đã tới lúc phải giải quyết rồi!”
“Hôm nay con để bọn họ trói chính là vì muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn lấy mạng của chúng ta để còn rửa sạch mối ân oán này!”
“Rửa sạch ân oán sao?”, Thi Tú Vân nghe thấy vậy bèn nói: “Thiên, dù con muốn rửa sạch ân oán thì cũng nên để mẹ cùng chiến đấu với con chứ không phải chịu khuất phục như thế này chứ!”