Chương
Diệp Thiên vừa mang dòng máu của nhà họ Thi, lại có thiên phú đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ là người tốt nhất để kế thừa Tứ Tượng Tông, có cậu phất lên ngọn cờ lớp trẻ của Tứ Tượng Tông, thì cho dù là Huyền Môn, có ai có thể sánh ngang với cậu chứ?
Chỉ cần Diệp Thiên đồng ý dẫn dắt lớp trẻ của Tứ Tượng Tông tiến về phía truóc, Tứ Tượng Tông chắc chắn sẽ một lần nữa tỏa ánh hào quang, thậm chí có thể đọ sức với Vân Thiên Điện có thanh thế lớn mạnh nhất.
Còn việc ông ta đưa ra yêu cầu nếu Diệp Thiên có thể đỡ được mười chiêu của ông ta, thì sẽ khiến những người khác cũng không nhúng tay vào ân oán giữa Diệp Thiên và nhà họ Thi, cũng chính là vì suy nghĩ cho Tứ Tượng Tông.
Đây là ân oán riêng giữa Diệp Thiên và nhà họ Thi, lúc này đã làm cho nhiều người trong nhà họ Thi bị thương, nếu lại kéo ba nhà còn lại trong Tứ Tượng Tông vào cuộc, sẽ dẫn đến cuộc chiến toàn diện của Tứ Tượng Tông, năm tông còn lại trong sáu tông Huyền Môn chỉ sẽ ngư ông đắc lợi, ngồi không hưởng thành quả, nhìn thực lực của Tứ Tượng Tông bị bào mòn.
Diệp Thiên không hề biết điều mà ông ta đang nghĩ, ánh mắt cậu lướt qua người Bạch Viêm Minh, luồng dao động nguy hiểm đó càng lúc càng rõ rệt, nhưng cậu không hề lùi bước, ngược lại còn nhếch miệng cười.
“Đừng nói là mười chiêu, cho dù trăm chiêu nghìn chiêu tôi cũng sẽ không thua ông đâu!”.
“Nếu ông muốn đánh cược, tôi sẽ cược với ông ván này, nếu ông thua, thì nhớ thực hiện lời hứa của ông!”.
Hôm nay cậu công khai tuyên chiến ở nhà họ Thi, đương nhiên sẽ không sợ gì hết, cho dù có bao nhiêu người đến, có các loại đối thủ nào thì cậu cũng đều xử hết.
Nhưng kẻ địch của cậu chỉ là nhà họ Thi, cậu không hề muốn cứ thế mà giết hết, việc lôi kéo Tứ Tượng Tông vào không nằm trong kế hoạch của cậu.
“Đương nhiên!”.
Bạch Viêm Minh thấy Diệp Thiên đồng ý, trong lòng thầm vui mừng.
“Nếu cậu thua, cũng phải nhớ thực hiện lời hứa, làm thánh tử mới của Tứ Tượng Tông.
Diệp Thiên liền gật đầu, một tay chìa ra, ánh mắt lạnh lùng.
“Ra tay đi”.
Kiệt trưởng lão tuy không hề muốn, nhưng lúc này Bạch Viêm Minh ở đây đã công khai đánh cược, ông ta chỉ có thể lùi về phía sau, nhưng lại không hiểu được vì sao Bạch Viêm Minh làm như vậy.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên chính là một kẻ ngoại tộc không thể không giết, một kẻ tội đồ làm bẩn huyết mạch nhà họ Thi, kết quả Bạch Viêm Minh lại muốn chọn cậu làm thánh tử, điều này căn bản đã chà đạp lên thể diện của ông ta.
“Cẩn thận đó!”.
Bạch Viêm Minh khẽ mỉm cười với Diệp Thiên, ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị.
Khoảnh khắc này ông ta giơ mạnh tay lên, phất tay áo một cái, một dải chân lực xuất ra mạnh như rồng điên vượt biển, rồi đánh mạnh xuống.
Dải chân lực này mạnh hơn cả sắt thép, giống như một ngọn núi nhỏ ập từ trên trời xuống, Bạch Viêm Minh chỉ là tùy tiện ra tay, vậy mà sức tấn công đã mạnh hơn cả Cửu Trùng Phiên Hải Ấn của Kiệt trưởng lão vừa rồi.
Đối mặt với uy thế mạnh mẽ như vậy, biểu cảm Diệp Thiên không chút thay đổi, không lùi mà còn tiến lên phía trước một bước.