Chương
Trong mắt Thi Mạc hiện lên ba phẩn hoài niệm, bày phần kính trọng, giống như đang gặp lại một người bạn cũ đã mất từ lâu vậy, điêu này khiến cho Diệp Thiên lập tức giật mình. Không chỉ Diệp Thiên, mà rất nhiều cao thủ của lúc Tic Tượng Tông đều có tỏ ra ngơ ngác ngay này. Anh họ?”
Đồng tử của tông chủ Tứ Tượng Tông Bạch Viêm Minh cũng đột nhiên co rút lại, ông ta vô cùng kinh ngạc.
Như mọi người đã biết, duy chỉ có tông chủ đời thứ nhất của Tứ Tượng Tông là Tứ Tượng Thần Quân mới có đủ tư cách để Thi Mạc gọi một tiếng “anh họ”, nhưng hiện tại Thi Mạc lại gọi Diệp Thiên là anh họ, đúng là làm cho người khác phải giật mình.
“Lẽ nào?”
Bạch Viêm Minh vội vàng quay đầu nhìn một lượt Diệp Thiên, nhưng bất luận thế nào cũng không thể đoán ra được đáp án, nên chỉ có thể dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Thi Mạc.
Thi Mạc hoàn toàn mặc kệ những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, ánh mắt vẫn dao động.
“Ông nói cái gì?”, Diệp Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức nhíu mày: “Ông nhận lầm người rồi đấy?”
Diệp Thiên không có thói quen nhận ra người thân, hơn nữa người trước mắt còn là một lão quái vật đã sống mấy trăm năm, đương nhiên gọi cậu một tiếng anh họ là hoàn toàn không hợp lý, Diệp Thiên chắc chắn mình không hề quen biết người này, ngay cả cảm giác quen thuộc cũng không có.
Đối mặt với sự xa lạ của Diệp Thiên, Thi Mạc cũng không quá kinh ngạc, ông ta chỉ trầm ngâm một hồi, cuối cùng thở dài: “Quả nhiên sau mấy trăm năm, anh đã thực sự quên hết mọi chuyện rồi sao?”
Lời nói của ông ta càng làm cho Diệp Thiên cảm thấy bối rối, cậu lập tức xua tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Tôi không biết ông đang nói về cái gì, và tôi cũng không muốn biết!”
“Nếu ông ở đây để bênh vực nhà họ Thi thì cứ ra tay đi, không cần ở đây nói nhảm!”
“Kiệt trưởng lão là do tôi giết, nếu ông ra tay thì tôi sẽ tiếp!”
Thi Mạc nghe xong, liền lắc đầu cười khổ: “Cho dù đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, làm sao em có thể ra tay với anh được chứ?”
“Tiểu Kiệt là một thằng nhóc bảo thủ, cậy già lên mặt, nó đã biến nhà họ Thi trở thành như vậy, cậu giết nó cũng coi như là phúc cho nhà họ Thi!”
Thi Mạc nói xong lập tức quay đầu nhìn về phía ba vị trưởng lão khác của nhà họ Thi, quát lớn một tiếng.
“Tất cả nhà họ Thi nghe lệnh!”
Nghe thấy giọng của Thi Mạc, các trưởng lão của nhà họ Thi lập tức quay đầu quỳ một gối xuống trước mặt ông ta, không chút do dự.
Thi Mạc liền nói tiếp: “Nhân danh Cuồng Nho, tôi xin tuyên bố với tất cả các đệ tử mới của nhà họ Thi, mọi chuyện xảy ra hôm nay coi như xong, cho dù vì lý do gì thì chuyện này cũng sẽ kết thúc tại đây!”
“Nếu như sau này có ai dám nhắc đến chuyện này, hoặc oán hận trong lòng và có ý định báo thù, bất kể là thân phận cao hay thấp, đều sẽ bị trừng phạt theo tội phản tộc!”
“Nghe rõ chưa hả?”
Ông ta quát lên, làm rung chuyển cả ngọn núi Tứ Tượng, tất cả người nhà họ Thi đều cảm thấy kinh hãi, đặc biệt là các trưởng lão và những người có địa vị cao, ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
Bọn họ không thể hiểu được, Diệp Thiên là người chủ động đến nhà họ Thi, đầu tiên là chém Liêm Hình của Tứ Tượng Tông, sau đó lần lượt đánh bại thống lĩnh nhà họ Thi, ngay cả Kiệt trưởng lão cũng bị cậu giết chết, cho nên Diệp Thiên chắc chắn là kẻ thù của nhà họ Thi.