Chương
“Tướng mạo quả thực hoàn toàn khác một ngàn năm trước, thế nhưng ấn kí kỳ lân đặc biệt ở cuối cánh tay trái, chẳng lẽ cũng là tôi nhận lầm sao?”
“Hở?”
Diệp Thiên vừa nghe xong, ánh mắt lập tức đông cứng lại.
“Làm sao ông biết được chuyện đó?”
Biểu hiện của Diệp Thiên cuối cùng cũng thay đổi.
Ở cuối cánh tay trái của cậu quả thực có một dấu vết kỳ lạ, ấn ký này không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, chỉ khi Diệp Thiên huy động Phệ Thiên Huyền Khí thì ấn ký mới xuất hiện, và nó có hình dạng của một con kỳ lân.
Trước khi luyện thành Phệ Thiên Huyền Khí, Diệp Thiên vẫn chưa nhận ra chuyện này, nhưng sau khi tu luyện Phệ Thiên Huyền Khí, nó càng trở nên rất rõ ràng, ban đầu cậu nghĩ đó chỉ là một vết bớt ẩn nên cũng không mấy quan tâm, nhưng bây giờ khi nghe Thi Mạc nhắc đến, Diệp Thiên liền cảm thấy hình như nó có ý gì đó.
Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ quái nhất chính là mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, cậu không thể sử dụng nên ấn kí kỳ lân trên tay cũng không hiện ra, ngay cả mẹ ruột Thi Tú Vân của cậu còn không biết, làm sao mà một Thi Mạc mới gặp một lần lại biết được?
“Tiểu Thiên, cánh tay trái của con có ấn kí kỳ lân từ khi nào vậy?”
Thi Tú Vân nhìn Diệp Thiên với vẻ khó hiểu.
Lúc này Diệp Thiên mới nói cho Thi Tú Vân nghe về chuyện ấn kí kỳ lân, Thi Tú Vân nghe xong mặt đầy kinh ngạc, từ lúc sinh Diệp Thiên ra, bà đã kiểm tra toàn thân, trên người cậu không hề có vết nào giống vết bớt này, tại sao sau này ấn kí kỳ lân đó mới xuất hiện?
“Mạc Lão Quỷ, ông nói ấn kí kỳ lân ở cuối cánh tay trái của Diệp Thiên, lẽ nào…”, Bạch Viêm Minh kinh hãi hỏi.
“Không sai!”
Thi Mạc gật đầu ngay lập tức, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Cậu ấy chính là tông chủ đời thứ nhất của Tứ Tượng Tông, cũng tức là anh họ của tôi, ‘Tứ Tượng Thần Quân’ từng thống trị tiểu thế giới, Thi Chiến Thiên!”
Nghe Thi Mạc nói xong, sắc mặt của ba người còn lại trong Huyền Vũ Đường đều sững sờ.
Thi Tú Vân trầm ngâm hồi lâu, sau đó lập tức lắc đầu: “Đại trưởng lão, chắc ông nhầm rồi đấy?”
“Tiểu Thiên là con ruột của tôi, do tôi sinh ra nuôi lớn, làm sao nó có thể là tông chủ đời thứ nhất của Tứ Tượng Tông được?”
Bạch Viêm Minh cũng không thể tin được, liên tục lắc đầu, mặc dù ông ta đã đoán được từ lúc Thi Mạc gọi Diệp Thiên là anh họ, nhưng ông ta vẫn không dám tin Diệp Thiên lại chính là vị “Tứ Tượng Thần Quân” đã từng xưng hùng ở tiểu thế giới.
Tứ Tượng Thần Quân đã phi thiên được tám trăm năm rồi, làm sao lại có thể là cậu thanh niên hai mươi tuổi ở trước mặt được chứ?
Còn Diệp Thiên vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn sang Thi Mạc, chờ đợi lời giải thích của ông ta.
Chỉ nghe thấy Thi Mạc nói với Thi Tú Vân: “Vì anh ấy có ấn kí kỳ lân trên cánh tay trái, chắc chắn không thể sai được!”