Chương
“Diệp Thiên, tôi cũng xem như hiểu được chút ít về tính cách của cậu. Từ việc cậu dám đối mặt với tất cả mọi người của Tứ Tượng Tông vì mẹ cậu, tôi đã hiểu xưa nay cậu đều không sợ bất cứ thứ gì”.
“Thiên phú của cậu cũng đủ chèo chống suy nghĩ và hành động của cậu, nhưng có một điều cậu cần phải hiểu”.
“Thiên phú là thiên phú, thực lực là thực lực. Bây giờ cậu vẫn chưa trưởng thành đến lúc có thể nắm chắc phần thắng với Thiên Luân, cho nên cậu vẫn phải nhẫn nhịn”.
Thi Mạc nghiêm túc nói: “Khi xưa Tứ Tượng Thần Quân vun trồng đào tạo tôi, tôi có thể đạt được đến cảnh giới này cũng là nhờ tu luyện “Thần Hỏa Quyết” trong “Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết” của ông ấy”.
“Khi xưa ông ấy bị Thiên Luân tính kế, người chết đạo tan, nỗi căm phẫn của tôi không hề thua kém gì cậu, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng kiềm chế bản thân, chưa bao giờ tìm tới Thiên Luân trả thù”.
“Bởi vì tôi hiểu, với thực lực của tôi thì không thể thắng được Thiên Luân. Dù là bây giờ, e rằng tôi cũng không thể đỡ được trăm chiêu của ông ta”.
Thi Tú Vân nghe vậy, vẻ mặt vô cùng chấn động, sâu trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Thực lực của Thi Mạc đã mạnh đến cảnh giới mà bà ấy không thể chạm đến, dù đạt đến đỉnh cao cảnh giới truyền thuyết thiên cấp thì ở trước mặt Thi Mạc cũng chỉ như đứa trẻ con.
Nhưng Thi Mạc lại nói mình không đỡ được một trăm chiêu của Thiên Luân, vậy thì kẻ được gọi là truyền nhân đời thứ ba của Đại Thiên Cung đó phải đáng sợ đến mức nào?
Chỉ có Bạch Viêm Minh là tỏ vẻ nghiêm trọng, cảm thấy rất đúng.
Ông ta từng gặp Thiên Luân một lần ở Đại Thiên Cung. Người đó chỉ phóng ra một luồng khí thế đã uy hiếp được mấy chục cao thủ đỉnh cao của sáu tông Huyền Môn tề tựu ở Đại Thiên Cung hôm đó không thể động đậy, bao gồm cả ông ta.
Cảm giác áp bức đó mạnh gấp mười lần cảm giác mà Thi Mạc mang đến cho ông ta. Thực lực của Thiên Luân tất nhiên còn khủng khiếp hơn tưởng tượng của ông ta, nếu không thì sao lại có thể đánh mấy trăm hiệp với Tứ Tượng Thần Quân không phân cao thấp?
Ngay cả anh hùng cái thế như Tứ Tượng Thần Quân mà cũng bị Thiên Luân tính kế, cuối cùng thua một quân cờ, hình thần toàn diệt, có thể thấy thực lực và mưu lược của Thiên Luân phải là cao thủ trong cao thủ.
“Không đỡ được trăm chiêu?”, Diệp Thiên khẽ cười, không nói gì, nhưng trên mặt không có vẻ gì là kinh ngạc.
Nếu Đại Thiên Cung đã đứng đầu tiểu thế giới, Thiên Luân là chủ nhân hiện tại của Đại Thiên Cung, không có thực lực như vậy thì cậu mới thấy kì lạ.
Nhưng cậu không hề cảm thấy mình yếu hơn Thiên Luân, ít nhất kẻ kia muốn thắng được cậu tuyệt đối sẽ không đơn giản. Mặc dù hôm nay lưỡi dao thần niệm của cậu bị Thi Mạc đánh lùi, nhưng đó chỉ là cuộc giao đấu ngắn ngủi. Thi Mạc chưa sử dụng thực lực thật sự, Diệp Thiên cậu có thể ra tay hết sức hay sao?
Nếu cậu khởi động toàn bộ Phệ Thiên Thần Thể, vận chuyển sức mạnh tinh thần cảnh giới dung nguyên tới đỉnh cao, cậu cũng rất muốn chiến đấu một trận với Thiên Luân.
Thi Mạc biết tính cách Diệp Thiên ngông cuồng, ông ta không dây dưa về chuyện thực lực của Thiên Luân nữa, dừng một lúc rồi nói: “Chuyện Thiên Luân tạm thời đặt sang bên, mối thù này sớm muộn chúng ta cũng sẽ đòi lại!”.
“Bây giờ, có việc này tôi hi vọng cậu có thể đồng ý”.
Ông ta nói rồi lấy một món đồ từ trong túi áo ra.