Chương
“Muốn hẹn thiếu môn chủ của Thần Ý Môn đến thương lượng với tôi, hay muốn tôi trực tiếp tuyên chiến với Thần Ý Môn?”
Diệp Thiên nói ngắn gọn súc tích, không hề có chút gì đùa cợt, khiến cho Yến Băng Lăng và những người ở sau giật mình thêm lần nữa.
Sau một hồi im lặng, mắt Yến Băng Lăng hơi nheo lại, bà ta trầm giọng nói: “Cậu muốn tuyên chiến với Thần Ý Môn sao, khẩu khí lớn đấy, cậu có biết bản thân đang nói gì không?”
“Dứt khoát đấy, nhưng cậu có năng lực đó sao?”
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên nụ cười, cậu quét mắt qua Yến Băng Lăng và ba cao thủ kỳ cựu của Tam Nhất Môn ở phía sau, đột nhiên lắc đầu.
“Yến môn chủ, không biết Thần Ý Môn này so với Tam Nhất Môn của bà thì sao nhỉ?”
Yến Băng Lăng không biết tại sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng bà ta vẫn thành thật trả lời: “Thần Ý Môn chủ yếu tu luyện thần niệm, còn Tam Nhất Môn của tôi chủ yếu tu luyện Hàn Băng chân lực, không chia mạnh yếu, nhưng nền tảng của Thần Ý Môn có chút mạnh hơn Tam Nhất Môn, còn xét về sức mạnh tổng thể, Thần Ý Môn chiếm ưu thế, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu!”
“Còn không mạnh hơn bao nhiêu sao?”, Diệp Thiên cười nhẹ: “Vậy chẳng phải là xong rồi sao?”
“Hôm nay tôi đến Tam Nhất Môn, thế thì đối đầu luôn với Tam Nhất Môn của bà cũng có gì khác biệt đâu?”
“Tôi có thể tự do ra vào Tam Nhất Môn của bà mà không ai dám ngăn cản, còn Thần Ý Môn chỉ mạnh hơn Tam Nhất Môn một chút, tại sao tôi không thể tuyên chiến được?”
Câu nói này của Diệp Thiên lập tức khiến cho tứ tiên Huyền Băng và Huyền Băng tam lão của Tam Nhất Môn phải nổi giận, nhưng tất cả đều phải kiềm chế, mặc dù những gì Diệp Thiên nói có hơi khó nghe, nhưng đó lại là sự thật.
Ngay cả đòn ra tay vừa rồi của Yến Băng Lăng cũng bị Diệp Thiên đánh lui, cho dù môn chủ của Thần Ý Môn đích thân đến đây cũng không thể làm được gì cậu, Diệp Thiên đã dám công khai tuyên chiến với Thần Ý Môn, vậy tuyệt đối không phải tự nhiên.
Yến Băng Lăng giẫm lên hư không, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía lòng bàn tay của Yến Khinh Vũ.
Lúc này Yến Khinh Vũ khẽ đưa tay lên nắm lấy ống tay áo của Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Yến Băng Lăng chứng kiến Yến Khinh Vũ có cử chỉ thân mật như vậy, trông cô không hề giống với vẻ công chúa Tam Nhất Môn cao ngạo thường ngày.
Điều này khiến cho bà ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó lập tức đưa ra quyết định.
“Được rồi, Diệp Lăng Thiên, cậu dũng cảm lắm!”
Bà ta gật đầu với Diệp Thiên rồi trầm giọng nói: “Tiểu Vũ từng có duyên với cậu, Bạch môn chủ cũng thay cậu viết thư cầu hôn, cậu còn vì Tiểu Vũ mà tiến vào núi Băng Linh, tôi đánh giá rất cao sự dũng cảm này!”
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội!”
Ngay khi bà ta nói đến đây, hướng của cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: “Nhưng điều này không có nghĩa là tôi đồng ý lời cầu hôn của cậu, dù sao thì Tiểu Vũ cũng đã có hôn ước với thiếu môn chủ của Thần Ý Môn, nếu như tôi công khai huỷ bỏ hôn ước thì danh tiếng của tôi sẽ bị ảnh hưởng, không chỉ trong Huyền Môn mà cả ở tiểu thế giới!”
“Nếu cậu muốn cưới Tiểu Vũ thì phải cạnh tranh công bằng, giải quyết ổn thỏa vấn đề bên phía Thần Ý Môn!”