Chương
Sau hàng chục giây, hai bóng dáng trẻ một nam một nữ lao ra khỏi vực thẳm rộng hàng trăm mét vuông và đứng sừng sững trên bầu trời, đó chính là Diệp Thiên và Yến Khinh Vũ.
Lúc này, Diệp Thiên vẫn đang ôm eo của Yến Khinh Vũ, nhận ra tư thê’ thân mật của hai người lúc này, Yến Khinh Vũ đỏ mặt, nhưng cô ta cũng không phản kháng gì lắm, lúc này Diệp Thiên cũng buông tay ra.
Xung quanh ngọn núi phủ tuyết trắng này, không còn thấy bóng dáng của Thiên Luân nữa, Diệp Thiên cẩn thận thăm dò, nhưng không thể phát hiện ra hơi thở dù chỉ là nhỏ nhất của Thiên Luân.
Cậu nhìn về phía vừa rồi Thiên Luân đứng, ánh mắt xa xăm, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.
“Hay cho chủ nhân của Đại Thiên Cung!”
Trước khi gặp Thiên Luân, cậu còn tự cho rằng Phệ Thiên Chi Thể của mình cộng thêm sức mạnh tinh thần cảnh giới dung nguyên chưa chắc đã thua gã.
Nhưng khi gặp gã hôm nay, cậu đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ đó. Giữa sức mạnh của Thiên Luân và cậu tồn tại một khoảng cách lớn, lúc này hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Cho dù huy động sức mạnh tinh thần đến cực điểm, thể lực cũng bị đẩy tới cực hạn, kết hợp cả hai thứ này với nhau, cậu cũng chỉ chắc chắn được ba phần có thể so tài với Thiên Luân, nếu muốn đánh bại Thiên Luân, đó là điều hoàn toàn không thế!
“Cho dù sau một nghìn năm, Đại Thiên Cung vẫn là trung tâm của tất cả các thế lực tông môn trong tiếu thế giới, đứng đầu tiểu thế giới. Nó tồn tại như một vị thần, được mọi người tôn thờ và ngưỡng mộ. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu lý do roi!”
Yến Khinh Vũ cũng tràn đầy xúc động, thậm chí cảm thấy hơi sợ hãi.
Vừa rồi Thiên Luân chẳng qua mới chỉ tùy ý ra tay với hai người họ đã ấn họ xuống vực sâu thăm thẳm, nếu Thiên Luân ghiêm túc hơn một chút với họ và có ý định giết họ, thì đó sẽ là cảnh tượng khủng khiếp như thế nào?
Cô ta quay lại nhìn Diệp Thiên, hít sâu một hơi: “Diệp Thiên, rốt cuộc chuyện giữa anh và ông ta là như thế nào vậy? Ở đâu ra thù hận chứ?”
Diệp Thiên lắc đầu, thu ánh mắt lại: “Chuyện này không thể giải thích rõ ràng với cô trong chốc lát được. Sau này có cơ hội tôi sẽ kể cho cô nghe!”
“Bây giờ, tôi có một việc quan trọng hơn phải làm. Nếu tôi muốn đánh bại Thiên Luân thì bắt buộc phải làm chuyện này!”
“Cái gì?”
Yến Khinh Vũ kinh ngạc: “Vừa rồi anh cũng đã cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của ông ta rồi mà còn muốn chiến thắng ông ta?”
Diệp Thiên là người đàn ông cùng thế hệ xuất sắc nhất trong lòng cô ta, nhưng dù vậy, cô ta vẫn duy trì sự phán đoán lý trí, sự khác biệt giữa Diệp Thiên và Thiên Luân chính là sự khác biệt giữa trời và đất, chênh lệch giữa mây và bùn, muốn đánh bại Thiên Luân rõ ràng là chuyện mơ mộng viển vông.
“Đương nhiên!”
Tuy nhiên, Diệp Thiên phớt lờ câu hỏi của Yến Khinh Vũ, trong mắt lại càng lộ ra sự kiên định tuyệt đối.
“Quả thực hiện tại giữa tôi và ông ta có một khoảng cách rất lớn, nhưng khoảng cách này không phải là vô tận, ngược lại vẫn có thể chạm vào!”
“Hiện giờ đúng là tôi không thế đánh bại ông ta, nhưng tôi tin nếu như tôi khôi phục Phệ Thiên Huyền Khí, khi ba nguồn sức mạnh hợp làm một, chắc chắn tôi có thể chiến đấu với ông ta!”