Chương
Đùa gì chứ, Lư Tịnh Trai của Tam Nhất Môn là người thuộc cảnh giới truyền thuyết thực thụ, ngay cả bà ta cũng đã chết dưới tay Diệp Thiên, Vân Đoạn Không hiển nhiên không thế sánh được với Diệp Thiên, rút lui đúng là lựa chọn tốt nhất lúc đó.
Nhưng ngay cả khi họ biết thân phận thực sự của Diệp Thiên, các đệ tử của Vân Thiên Điện lúc này vẫn tràn đầy sự không cam lòng.
“Thiếu điện chủ, lẽ nào chúng ta thật sự cứ thế bỏ qua hay sao?”
Vân Đoạn Không đứng ở một bên của ‘thần thú trên mây’, sâu trong mắt hiện lên một tia sát ý.
“Bỏ qua? Làm sao có thể cứ thế cho qua được?”Chuyện mà Vân Đoạn Không tôi muốn làm, không ai có thể ngăn được!”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hắn lấy ra một lá bùa ngọc từ trong chiếc nhẫn không gian trên tay mình và bóp nát nó, thần niệm truyền âm của hắn quét ra từ lá bùa, truyền thẳng đến cổng của Vân Thiên Điện.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hẳn nhìn lại núi Tứ Tượng, khóe miệng của hắn cong lên một đường cung lạnh lùng.
“Vốn dĩ tôi muốn tấn công Thần Ý Môn hoặc Long Tượng Tông trước, nhưng đáng tiếc, các người thực sự quá không biết tốt xấu!”
“Tôi sẽ để Tứ Tượng Tông trở thành bia đỡ đạn đầu tiên trong cuộc chiến tranh ở tiểu thế giới này!”
“Trong vài ngày nữa, cho dù là Diệp Lăng Thiên, hay là Thi Tú Vân, hoặc là Tứ Tượng Tông, tất cả đều sẽ biến thành tro tàn!”
Trong tiếu thế, trên một ngọn núi cao sừng sững, có một sơn môn trông vô cùng trang nghiêm và cổ xưa, đó chính là một trong sáu tông môn mạnh nhất của tiểu thế giới, Thần Ý Môn. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thần Ý Môn là một trong sáu tông môn nhưng trước giờ làm gì cũng đều khép mình, trừ khi trong tiểu thế giới có chuyện lớn xảy ra thì sẽ có một số ít đệ tử hoặc trưởng lão…những người xuất thân từ tiểu thế giới hành động. Họ được coi là tông môn thần bí nhất của tiểu thế giới, không có số hai.
Những tu sĩ mạnh của Thần Ý Môn tu luyện chủ yếu về lực tinh thần, trước giờ Thần Ý Môn luôn im ắng, không vương bụi trần, không bị náo loạn.
Thế nhưng Thần Ý Môn của ngày hôm nay còn yên ắng hơn cả bình thường, bầu không khí vô cùng âm trầm.
Nội cung Dưỡng Thần của Thần Ý Môn, đây là nơi quan trọng để tông chủ của Thần Ý Môn và các trưởng lão bàn luận hội nghị. Lúc này một người đàn ông trung niên chắp tay đứng giữa cung Dưỡng Thần, đứng bên cạnh người này là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Thanh niên trông rất khó chịu, đôi mắt ánh lên vẻ bị sỉ nhục và bất cam, đó chính là Cao Hách.
“Vết thương của Quyền trưởng lão thể nào rồi?”
Người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng lấp láy đôi mắt và hỏi Cao Hách.
Người này không phải ai khác, chính là bố của Cao Hách, môn chủ đương đại của Thần Ý Môn, một trong những người mạnh nhất của Huyền Môn – Cao Chấn Tùng!