Chương
“Sau khi Quyền trưởng lão thi triển Xuất Linh Chi Pháp thì tu vi đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết rồi. Vậy mà đối diện với Diệp Thiên thì ông ấy vẫn không thể đáp trả, trong nháy mắt cậu ta đã có thế khiến không gian đặc quánh, giữ chặt Quyền trưởng lẫo và những người khác, khiến họ không thể nhúc nhích.
“Thực lực của cậu ta e rằng đã đạt tới cảnh giới truyền thuyết đỉnh phong, đủ để sánh với trưởng lão tam đại hình phạt trong nội tông của chúng ta!”
“Muốn đánh bại cậu ta, e rằng cần tới cả tam đại hình phạt trưởng lão ra tay. Muốn đánh bại hoàn toàn cậu ta thì có khi chúng ta phải dốc toàn lực của tông môn, thậm chí đến bố cũng cần phải đích thân ra tay mới được!”
“Ồ!”
Nghe Cao Hách nói vậy, Cao Chấn Tùng tỏ ra kinh ngạc.
“Cậu ta có thể khiến không gian đông đặc thì xem ra tu vi lực tinh thần của cậu ta đã đạt tới cảnh giới thiên nhân rồi!”
“Những tu sĩ luyện thần đạt tới cảnh giới này thì bố nghĩ muốn đánh bại cũng không khó, thế nhưng nếu cậu ta muốn chạy thoát mà chúng ta muốn chặn lại thì đúng là khó hơn lên trời thật”
“Xem ra muốn giết Diệp Lăng Thiên thì cần phải bố trí thiên la địa võng, giết chết không lối thoát, không được để cậu ta có cơ hội bỏ chạy!”
Cao Hách cũng biết Diệp Thiên khó đối phó nhưng hằn lúc này không nghĩ ra được đối sách nào tốt hơn nên đành đợi bố mình đưa ra chủ ý.
Cao Chấn Tùng đi đi lại lại, sau đó đôi mắt bỗng sáng lên.
Ông ta nhếch miệng cười, nụ cười mang theo vẻ giảo hoạt và âm sầm.
“Bố sẽ lập tức viết bốn bức thư, con đi dặn dò phải dùng tốc độ nhanh nhất gửi bốn bức thư tới Vân Thiên Điện, Long Tượng Tông, Lưu Vân Tông cùng với Tứ Tượng Tông hơn nữa còn nhớ dặn là phải đích thân đưa cho tông chủ!”
Cao Hách nghe thấy vậy thì tỏ ra nghi ngờ và hỏi lại: “Thưa bố, bố định làm thế nào ạ?”
“Hừ!
Cao Chấn Tùng khẽ cười với biểu cảm thông thái:
“Diệp Lăng Thiên không thuộc về tiểu thế giới, là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta đắc tội với tông môn siêu cấp, nên không chỉ có mỗi Thần Ý Môn chúng ta đâu!”
Cao Hách nghe xong lập tức hiểu ra và thể hiện sự vui mừng.
“Ha ha, lần này dù Tam Nhất Môn có đứng ra nói đỡ cho cậu ta thì cậu ta cũng khó mà thoát chết được!”
Trong đại sảnh nhà họ Thi, Thi Tú Vân đang nhìn Yến Khinh Vũ. Đây là công chúa Tam Nhất Môn mà Diệp Thiên đưa về. Bà càng nhìn càng thấy thích. Bà cảm thấy, càng nhiều cô gái ưu tú thích con trai mình thì bà càng cảm thấy tự hào.
Thế nhưng Diệp Thiên chẳng quan tâm tới những chuyện phiếm mà Thi Tú Vân để ý. Cậu đang định lên tiếng hỏi bà về việc liên quan tới Trùng Ngục Phong thì đúng lúc này một bóng hình đáp xuống.
Đó chính là Bọch Viêm Minh.
Bạch Viêm Minh trông vô cùng căng thẳng bước vào đại sảnh và trầm giọng nói với Diệp Thiên: Diệp Thiên mối họa côu gôy ro lần này lớn quá”
Yến Khinh Vũ và Thi Tú Vân cảm thấy nghi ngờ, Bạch Viêm Minh chỉ đưa ta lên để lộ ra một bức thư bằng chữ Khải.
“Đây là thư do đích thôn môn chủ của Thần Ý Môn viết, tôi vừa mới nhận được”