Chương
“Ra tay luôn đi chứ!”
Những tu sĩ liên thủ của bốn tông nghe Diệp Thiên đáp lại như vậy thì đều tái mặt.
Lạc Thiên Long của Long Tượng Tông không nhịn được nữa bèn bước ra châm chọc Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên, cậu tưởng mình là số một trong thế giới phàm tục thì sáng rực rỡ sao?”
“Lẽ nào cậu định dùng sức của một người đối đầu với sự liên thủ của bốn tông chúng tôi?”
Diệp Thiên liếc nhìn ông ta và không trả lời.
Một giây sau, không hề báo trước, cũng không hề một câu nói, cậu chỉ nhìn chăm chăm về phía trước và phóng ra một luồng sáng từ đôi mắt mình.
“Vụt!
Một đường lực tinh thần lao xuyên qua ngực của Lạc Thiên Long khiến cho trái tim ông ta nát vụn với tốc độ nhanh tới mức tất cả những kẻ mạnh của Thần Ý Môn đang tu lực tinh thần cũng đều không kịp phản ứng.
Lạc Thiên Long không có cả cơ hội né tránh, cứ thế bị lực tinh thần xuyên qua người, thần hồn lập tức biến mất.
Những kẻ mạnh của bốn tông cùng với vô số các tu sĩ tới xem của tiếu thế giới đều biến sắc
Không ai ngờ, đối diện với trận pháp như thế này mà Diệp Thiên không những không hề nhận thua, ngược lại còn ra tay trước và môt khi đã ra tay là ra đòn sát phạt.
Diệp Thiên không quan tâm tới biểu cảm của đám đông, ánh sáng trong mắt cậu lại dâng lên, một luồng sáng mỏng màu trắng phóng tới đầu của Cao Hách.
Đế vương bất bại đầu đối với cả thế giới, có gì phải sợ?
Một âm thanh như tiếng dã thù gầm gào vang lên. Giữa trán Diệp Thiên hình thành một tia sáng mỏng, sau đó lao xuyên về phía trán của Cao Hách.
Đường sáng này vẫn là do lực tinh thần của Diệp Thiên tạo thành, uy lực của nó có thể sánh ngang với vũ khí hiện đại, đủ để đâm xuyên qua cả sắt khối dày nửa mét. Đến ngay cả những người tu tiên luyện thể xuất thân từ Long Tượng Tông cũng chưa chắc có thể dùng cơ thể để chống lại được. Nếu nó đâm trúng vào đầu Cao Hách thì sẽ ngay lập tức giết chết hắn.
Khoảnh khắc này, Cao Hách nhìn tia sáng tinh thần đang lao về phía mình và cảm thấy luống cuống. Nhưng tốc độ của luồng sáng quá nhanh khiến hắn
không có thời gian để phản ứng, đành đứng trân trân tại chỗ và cảm nhận mùi vị của sự chết chóc đang ập tới.
‘Hừ!
Khi Cao Hách sắp bị tia sáng xuyên qua trán thì có một tiếng hét từ phía sau hắn vang lên. Không gian phía trước Cao Hách khẽ dao động và trở nên méo mó. Ánh sáng tinh thần mà Diệp Thiên phát ra đúng lúc tiếp xúc trước cơ thể của Cao Hách thì bỗng bị bẻ cong. Uy lực của tia sáng cũng bị giảm đi một nữa, tốc độ của nó trở nên chậm hơn. Phía trước Cao Hách bỗng xuất hiện một luồng sáng va chạm trực tiếp với tia sáng của Diệp Thiên.
Hai bên va chạm, lập tức phát ra âm thanh nặng nề trong không trung rồi hai luồng sức mạnh lập tức biến mất. Cao
Hách bị phần dư của hai luồng sức mạnh đẩy lùi về sau hàng chục thước và giữ được mạng sống.
Hắn nhìn về phía sau thì chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào đen đang chậm rãi bước ra, đôi mắt lấp láy, rõ ràng là vừa rồi chính người này đã ra tay cứu Cao Hách.