Chương
Hẳn còn lớn hơn Diệp Thiên vài tuổi, vậy mà lúc này hắn dù được bút Thiên Linh gia trì, tu vi cũng chỉ đạt tới truyền thuyết hoàng cấp mà thôi. Còn Diệp Thiên thì đã thuộc cảnh giới thiên thần, có thể đối đầu với Vân Thiên Chân Quân – người có tu vi đã đạt tới cảnh giới sử thi. Sự chênh lệch này thật sự khiến hẳn cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi thất thần, ánh mắt hắn bỗng trở nên độc ác với sát ý trỗi dậy hừng hực.
“Thưa bố, hay để trận chiến này trở thành trận chiến cuối cùng của Diệp Lăng Thiên đi!”
“Xin bố nhất định phải giết chết được hắn!”
Trong không trung, một luồng sáng cực lớn chặn trước kiếm quang. Hai luồng sức mạnh va chạm mãnh liệt, tia lửa bắn ra càng lúc càng dữ dội.
“Tên nhóc này lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?”
Vân Thiên Chân Quân đanh mặt.
Sau khi ông ta đạt tới cảnh giới sử thi thì chỉ cảm thấy thiên địa này có một mình ông ta, ông ta tự tin đầy mình và vốn cho rằng có thể dễ dàng chèn ép được các tông môn của sáu tông Huyền Môn, nhưng sự xuất hiện của Diệp Thiên lại đập thẳng vào đầu ông ta một nhát gậy.
Người phàm tới từ thế giới trần tục này không chỉ đối đầu trực diện với ông ta mà còn khiến ông ta cảm thấy áp lực truyền tới từ thanh kiếm của Diệp Thiên càng lúc càng mạnh, dường như có thể phá tan hàng phòng ngự của Vân Thiên Chân Quân bất cứ lúc nào.
“Cảnh giới sử thi à, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“So với Thiên Luân thì ông còn kém xa!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, kiếm Thánh Hồn trong tay lướt qua, chém thẳng xuống.
“Vụt!
Kiếm quang dội xuống, nhát sau chồng lên nhát trước, hai đường kiếm quang tạo thành hình chữ thập chém mạnh về phía vòng sáng khổng lồ kia.
“Rắc!”
Âm thanh răng rắc vang lên. Luồng sáng với phạm vi tầm chục thước kia lập tức nứt ra, đường kiếm hình chữ thậm chẳng còn gì cản trở nữa, cứ thế hừng hực lao tới.
“Cái gì?”
Vân Thiên Chân Quân đanh mắt, chẳng thể nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế bật lùi về sau, đồng thời đan chéo hai tay trước ngực, tập trung chân lực tạo thành một tấm chắn.
Nhưng dù ông ta có lùi lại nhanh thì hình kiếm chữ thập vẫn lao tới nhanh hơn. Tấm chắn mà ông ta tạo ra từ chân lực giống như là đậu phụ bị cắt đứt, cuối cùng thì chém vào ngực ông ta từ phạm vi ngoài năm mươi thước.
“Hỏng rồi!”
Vân Thiên Chân Quân thất kinh, dù ông ta đánh giá cao uy lực của kiếm Thánh Hồn thì giờ xem ra vẫn là chưa đủ.
Lúc này, ông ta chẳng kịp né đòn, nếu như bị kiếm quang hình chữ thập kia chém trúng thì cơ thể ông ta e rằng sẽ bị đứt ra mất, và như vậy thì thần hồn sẽ bị thương nặng.
Khi đòn tấn công của Diệp Thiên sắp chạm vào cơ thể ông ta thì không gian phía sau Vân Thiên Chân Quân bỗng vặn vẹo, một bàn tay trong suốt vươn ra chộp lấy kiếm quang hình chữ thập.