Chương
Thiên Luân vừa dứt lời thì đã nói với vẻ vô tình: “Bút Thiên Linh từng giúp ông bước vào cảnh giới sử thi, dựa vào sức mạnh đó, đúng ra ông có thế dễ dàng giải quyết được năm tông còn lại trong sáu tông Huyền Môn mới đúng!”
“Vậy mà đến một tên Diệp Lăng Thiên cũng không làm gì nổi, còn suýt nữa bị giết chết. Đúng là chẳng làm được gì, chỉ thua là giỏi!”
Vân Thiên Chân Quân là tông chủ của một tông, địa vị vô cùng tôn quý, hơn nữa còn mới thăng cấp lên cảnh giới sử thi, được liệt vào những kẻ mạnh trong tiểu thế giới vậy mà lúc này đối diện với sự chỉ trích của Thiên Luân ông ta lại chẳng khác gì học trò gặp phải thầy giáo chỉ biết gật đầu với vẻ có lỗi, không dám phản kháng.
“Được rồi!”
Thiên Luân liếc nhìn Vân Thiên Chân Quân rồi xua tay: “Diệp Lăng Thiên để tôi xử lý, ông phụ trách giải quyết những người còn lại. Nhớ kỹ, làm nhanh, đừng có lề mề!”
“Nếu không, sức mạnh mà tôi cho ông được thì cũng có thể lấy lại được đấy, hiểu chưa?”
Vân Thiên Chân Quân đanh mặt, không hề do dự, lập tức gật đầu sau đó nhìn về phía tàn dư của Thần Ý Môn, Long Tượng Tông, Lưu Vân Tông, cuối cùng nhìn về phía những người của Tứ Tượng Tông với ánh mắt bừng bừng sát khí!
“Vụt!”
Ông ta đạp chân, một làn sóng nổ ra trong không trung. Lúc này ông ta đã hóa thành ánh sáng xanh lao về phía núi Tứ Tượng.
Ông ta hiểu rõ rằng, lúc nà chỉ có duy nhất các tu sĩ của Tứ Tương Tông vẫn đang trong trạng thái ổn định, không hề bị thương. Còn người của Thần Ý Môn, Long Tượng Tông, Lưu Vân Tông đều đã bị tổn thương hết cả.
Ông ta chỉ cần tấn công người của Tứ Tượng Tông thì sẽ không còn ai có khả năng chống cự lại ông ta nữa.
Diệp Thiên cảm nhận được sự di chuyển với tốc độ cực nhanh của Vân
Thiên Chân Quân. Cậu chỉ hừ giọng lạnh lùng, kiếm quang trong tay quét ngang bầu trời, chém về phía Vân Thiên Chân Quân dịch chuyển để chặn đứng ông ta.
Khi kiếm quang cảu cậu vung lên thì chỉ thấy một bàn tay giống như bóng ma vươn ra, năm ngón tay trắng với ngón cái và ngón trỏ khẽ cong ấn lên kiếm quang kia.
“Keng!”
Tiếng va chạm của kim loại chói tai vang lên, đến cả Vân Thiên Chân Quân cũng cảm thấy kinh hãi, suýt nữa thì bị kiếm Thánh Hồn khiến bị thương.
Diệp Thiên khẽ đanh mắt. Không biết từ khi nào mà Thiên Luân đã đứng ngay trước mặt cậu. May mà lực tinh thần của cậu mạnh nên cảm ứng nhanh nhạy. Vừa rồi dù cậu có một chút ít điềm báo thế nhưng vẫn không thế lần theo được dấu vết dịch chuyển của Thiên Luân.
Tốc độ này giống như xuyên không, đã không thể dùng từ ma quỷ để miêu tả được nữa rồi.
Thế nhưng thanh kiếm Thánh Hồn của cậu vẫn được giữ nguyên hình dạng nhờ lực tinh thần, đầu kiếm sắc nhọn một cách kỳ lạ hơn nữa còn bao hàm cả sóng tinh thần cực kỳ mạnh trên thân kiếm. Dù có là cảnh giới sử thi như Vân Thiên Chân Quân thì cũng không dám động vào. Vì như vậy thì thanh kiếm sẽ tấn công vào thần hồn của ông ta.