Chương
Trước người Diệp Thiên, mặt đất đột nhiên nứt ra, từ phía sau leo lên cao cả trăm trượng.
Mọi người tập trung ánh mắt nhìn theo, vẻ mặt đều vô cùng kinh sợ, đó là một ngọn núi đen ngòm, trên đỉnh núi lấp lánh ánh kim loại, tựa như cả ngọn núi đều do kim loại tạo thành.
Kiếm quang đó va chạm vào đỉnh núi, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, nhưng ngọn núi đen ngòm chẳng qua chỉ khẽ dao động một chút, cũng không hề bị tổn thương, trái lại kiếm quang màu tím lập tức vỡ vụn mà biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thiên Luân lập tức nghiêm túc.
“Trùng Ngục Phong?”
cả mặt đất lúc này đều đang rung chuyển, ngọn núi đen kia đột ngột mọc lên từ mặt đất, đâm thẳng tầng mây, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã chắn trước người Diệp Thiên, cản phá một kiếm tuyệt sát của Thiên Luân.
“Trùng Ngục Phong?”
Ánh mắt Thiên Luân nghiêm trọng, giọng điệu cũng có chút dao động.
Ngọn núi đen trước mặt gã lẳng lặng đứng đó cứng cáp như thép, tản ra hơi thở trang nghiêm vững vàng, gã nào thấy xa lạ.
Chí bảo này, năm đó đã đi cùng Thi Chiến Thiên, trải qua vô số đại chiến cùng gã, có thể nói là một trong pháp bảo bản mệnh của Tứ Tượng Thần Quân, khiến gã cũng chịu không ít đau khổ.
Ngày thường, khi Trùng Ngục Phong chưa từng thể hiện uy lực thì chỉ lớn bằng bàn tay, một khi cậu thi triển sức mạnh, kích hoạt sức chiến đấu, thì sẽ biến thành ngọn núi cả trăm trượng, sức tấn công có thể hủy thiên diệt địa, sức phòng ngự kiên cố vững vàng.
Nhưng Trùng Ngục Phong quá đặc thù, phương thức và điều kiện thi triểu cũng vô cùng hà khắc, năm đó cũng chỉ có Tứ Tượng Thần Quân Thi Chiến Thiên có thể kích hoạt được hoàn toàn trạng thái chiến đấu, gã không hề nghĩ đến, sau khi Thi Chiến Thiên chết lại có thể nhìn thấy Trùng Ngục Phong biến thành trạng thái này lần nữa.
Ánh mắt trở nên căng thẳng, nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy đỉnh Trùng Ngục Phong, một bóng người nhỏ bé lưng gù chắp tay đứng đó, nhìn qua thì ốm yếu mỏng manh, nhưng lại tạo cho người ta có cảm giác vững vàng có thế chống đỡ đất trời.
“Cuồng Nho?”, vẻ mặt Thiên Luân thay đổi: “Không ngờ, tám trăm năm trôi qua, thực lực của ông đã đạt đến cấp bậc này rồi, có thể sử dụng Trùng Ngục Phong đến mức cao nhất!”
Người đột nhiên sử dụng Trùng Ngục Phong cứu lấy Diệp Thiên chính là Thi Mạc, ông ta nhìn Thiên Luân, vẻ mặt chợt cười nhạt.
“Đây là vật còn lại năm đó của anh trai tôi, hôm nay do tôi dùng để chống lại ông, thực sự là không thể thích hợp hơn được nữa, cũng xem như đã tiếp nhận chí nguyện của anh trai tôi!”
Thiên Luân nghe vậy, vẻ mặt cũng tươi cười thâm sâu, ánh mắt có chút giễu cợt.
“Tám trăm năm trôi qua, tu vi của ông quả thực khiến tôi thay đổi cách nhìn, nhưng cho dù là ông của hôm nay, so với Thi Chiến Thiên năm đó còn cách xa một đoạn!”
“Năm đó mạnh như Thi Chiến Thiên, pháp bảo trên người có đủ, cũng chỉ có thể đấu ngang tay với tôi, ông hôm nay chẳng qua chỉ là sở hữu Trùng Ngục Phong, chẳng lẽ cũng muốn cản tôi?”
Vẻ mặt Thi Mạc không dao động, ánh mắt đục ngục lộ vẻ nghiêm nghị.
“Nếu là trước đây, có lẽ tôi thật sự không cách nào ngăn cản ông, nhưng hiên tai thì tôi lai khá có tư tin!”
“ồ?”, vẻ mặt Thiên Luân có chút hứng thú: “Chỉ dựa vào ông?”