Chương
Diệp Thiên dời mắt khỏi trận giao tranh, sau đó vung tay. Sức mạnh tinh
thần của cậu bao bọc cả ba người, bay về phía thủ đô bằng tốc độ nhanh nhất.
Lúc này, tại khu biệt thự nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Vân Long và Diệp Tinh đang ngồi ở đại sảnh, dường như đang nói chuyện gì đó.
Mặc dù Diệp Sơn ngồi ở ghế chủ nhà nhưng chẳng có chút hứng thú nào, không xen vào cuộc đối thoại của hai người họ nửa câu, trái lại mặt mày buồn bã, dường như có tâm sự nặng nề.
“Các con nói xem Tiểu Thiên có còn sống không?”.
Ông ta nhíu mày, bỗng thở dài lên tiếng.
Diệp Vân Long nghe vậy, trong mắt cũng thoáng qua vẻ buồn bã. Từ khi Diệp Thiên tiến vào tiểu thế giới, ngọc bài linh hồn vỡ nát đến nay đã hơn hai tháng,
nhưng vẫn không có tin tức gì. Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng e là Diệp Thiên thật sự đã lành ít dữ nhiều.
Còn Diệp Tinh sau một hồi im lặng lại kiên định trả lời: “ồng nội, cháu tin là anh cả chưa chết!”.
“Anh ấy đã nói lần này đến tiểu thế giới sẽ đưa mẹ trở về, cháu tin anh ấy!”.
“Anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được, chắc chắn anh ấy chưa chết!”.
Nhìn thấy Diệp Tinh tin tưởng Diệp Thiên như vậy, Diệp Vân Long và Diệp Sơn cũng chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Bọn họ biết Diệp Thiên rất mạnh, đã đứng trên đỉnh cao thế giới, nhưng nơi đó lại là tiểu thế giới. Thứ mà Diệp Thiên phải đối mặt là những con quái vật
không biết thực lực sâu cạn thế nào. Hơn nữa, ngay cả ngọc bài linh hồn đại diện cho sự sống của Diệp Thiên cũng đã vỡ nát, xác suất Diệp Thiên còn sống có thể nói là cực kì thấp.
Trong lúc ba người ôm tâm tư trong lòng, một bóng người xinh đẹp cất bước vào trong, tự nhiên thoải mái đứng ở đại sảnh nhà họ Diệp.
“Vân Long, bố, con trở về rồi!”.
Trong đại sảnh nhà họ Diệp, một giọng nữ linh hoạt quen tai vang lên khiến cho ba người đang chìm trong im lặng bất giác run rẩy.
Biểu cảm của ba người đông cứng trên mặt, mãi một lúc lâu sau, ba người mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin.
ở cửa đại sảnh, Thi Tú Vân mặc một bộ áo dài màu thiên thanh, thản nhiên đứng đó, mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người nhà họ Diệp đều chấn động, cảm thấy không dám tin vào mắt mình.
Thi Tú Vằn trở về rồi sao?
“Tiểu Vân!”.
Sau cơn bàng hoàng, Diệp Vân Long vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Thi Tú Vân.
“Là bà thật sao?”.
Nếu không phải cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc, Diệp Vân Long sẽ không dám tin vợ ông ta đang đứng trước mặt ông ta.
Năm xưa, Kiệt trưởng lão tạo ra khe nứt không gian đưa Thi Tú Vân đi trước mặt ba người họ, bọn họ lại không thế làm gì.