Chương
“Lâu đài nhà họ Cố, ở Luân Thành, Anh Đình”.
“Luân Thành, Anh Đình?”.
Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt ánh lên tia sáng kì dị.
“Người dẫn đường” mà cậu muốn tìm hình như cũng ở Luân Thành, Anh Đình!
Nghĩ đến đó, Diệp Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Giai Lệ, em chuẩn bị một chút đi”.
“Anh sẽ đi cùng em đến Luân Thành”.
Trong mắt cậu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, những ấm ức mà Tiêu Hà và Cố Giai Lệ phải chịu đựng bao năm qua, lần này cậu phải đòi lại cả vốn lẫn lãi cho bọn họ.
Trên chuyến bay đến Luân Thành, Anh Đình, một nam một nữ ngồi sát vai nhau, chính là Diệp Thiên và Cố Giai Lệ đã lâu không gặp.
Mặc dù Cố Giai Lệ lựa chọn tạm thời rút khỏi giới giải trí, vào học khoa Nghệ thuật trường Đại học Kim Lăng, nhưng độ nổi tiếng và lời truyền miệng mà cô tích lũy được ở Công ty giải trí Thiên Phú trước kia vẫn không hề giảm đi. Do đó, mỗi lần cô đi đâu cũng phải hóa trang.
Lúc này, Cố Giai Lệ đeo kính mát màu đen, che khuất hơn một nửa gương mặt xinh đẹp.
Tuy vậy, mái tóc dài của cô buộc cao, mặc quần áo phong cách Bohemia, giống như một chị gái hàng xóm hoàn hảo, khí chất siêu việt vẫn thu hút ánh nhìn của nhiều hành khách nam trên
máy bay.
Còn Diệp Thiên vì trận quyết chiến ở đảo Rồng lần trước được phát sóng trên toàn thế giới, dáng vẻ của cậu đã trớ nên quen thuộc với người dân các nước, đi đến đâu cũng gây ra chấn động cực lớn.
Để tránh phiền phức, Diệp Thiên dùng Phệ Thiên Huyền Lực tạm thời thay đổi đường nét khuôn mặt. Gương mặt anh tuấn biến thành bình thường không có gì nổi bật, nhưng mái tóc bạc và mắt đỏ lại không thể thay đổi, ngược lại tăng thêm sự đặc biệt.
“Anh Diệp Thiên, thương tích của anh đã khỏi hẳn chưa?”.
Cố Giai Lệ nhìn về phía Diệp Thiên, đầy vẻ quan tâm.
Diệp Thiên có chút bất lực: “Em hỏi đến lần thứ tư rồi đấy!”.
“Anh trả lời em lại lần nữa, thật sự đã khỏe hẳn rồi, anh không sao rồi”.
Tuy Cố Giai Lệ nghe Diệp Thiên trả lời như vậy, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Nếu anh không sao rồi thì sao tóc và mắt anh…”.
Diệp Thiên không nói cho cô nghe chuyện của Hoa Lộng Ảnh, nên cô cho rằng màu tóc và màu mắt của cậu thay đổi là do vết thương chưa lành.
“Vì anh tu luyện, sức mạnh trong cơ thể thay đối nên màu tóc và màu mắt cũng thay đổi theo, không cần lo đâu”.
“Thay vào đó nói chuyện của em đi”, Diệp Thiên bỗng chuyển đề tài: “Lần này đến lâu đài nhà họ Cố, em định đối mặt với người nhà họ Cố thế nào?”.
Cố Giai Lệ nghe vậy thì nhíu mày, chốc lát sau, cô mới trả lời: “Thật ra bây giờ em cũng chưa nghĩ xong”.
“Em không có chút thiện cảm nào với nhà họ Cố hay “người đó”, em hoàn toàn không định nhận ông ấy, càng đừng nói tới nhận lại tổ tiên”.
“Nhưng trước khi mẹ em mất đã dặn dò như vậy, em không thể làm trái. Chuyện này làm em thật sự rất bối rối”.
Diệp Thiên biết chỗ khó xử của Cố Giai Lệ, cậu ngừng một lúc rồi mới khuyên nhủ: “Mở rộng tấm lòng ra đi, nếu cô Tiêu đã để lại ảnh cho em trước khi mất thì chứng tỏ cô mong muốn sau này em và ông ấy nhận nhau”.
“Lần này qua đó phải xem thái độ của bon ho ra sao”.
Xưa nay Cô’ Giai Lệ đều nghe theo Diệp Thiên, lập tức gật đầu.
Diệp Thiên cũng đúng lúc thu hồi ánh mắt, câu tiếp theo của cậu ẩn chứa sự lạnh lùng.
“Nếu bọn họ thật sự cảm thấy áy náy với em, muốn bù đắp cho em, thì nhà họ Cố vẫn còn chút giá trị để em quay về”.
“Nhưng nếu bọn họ tìm em là có mục đích khác, vậy thì dù phải có lỗi với cô Tiêu, anh cũng sẽ khiến toàn bộ nhà họ Cố không được sống yên ổn!”.