Chương
Khu rừng rậm không nhìn thấy bên ngoài phát ra cảm giác tràn đầy sức sống, rõ ràng là có rất nhiều sinh linh trong này nhưng quan sát kỹ thì có thể cẩm nhận được bên trong cảm giác tràn đầy sức sống kia mơ hồ cất giấu một loại tử khí vô cùng dày đặc.
Sống và chết, sáng và tối luôn giao hòa một cách phức tạp tạo thành một sự cân bằng kỳ diệu khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, đó chính là thế giới trước mặt cậu, hoa lệ nhưng quỷ dị, cảm thấy an toàn nhưng lại nguy hiểm.
“Đây là hang ma phương Tây sao?”
Cậu khẽ gật đầu, đúng là Alstom đã không lừa cậu, theo như sự hướng dẫn của ma khí trên hòn đá thì cậu đã thật sự tìm được vùng đất tuyệt tử rồi.
Những điều cậu cần làm bây giờ là phá bỏ ma khí tràn ngập giới này – nơi mà chỉ có rừng rậm và tìm được hoa Bạch Ám – thứ có liên quan tới việc cứu sống Hoa Lộng Ảnh ở một nơi có những loại thực vật kỳ dị và những loại yêu thú chưa gặp bao giờ.
Nghĩ vậy, cậu lập tức bước về phía trước, đặt chân vào khu rừng rập tràn đầy sự thần bí và nguy hiểm.
Hoa Bạch Ám, tương truyền sinh trưởng ở một nơi sâu trong hang ma phương Tây. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết. Giờ cậu đã ở trong hang ma thì hoa Bạch Ám có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong này.
Diệp Thiên chưa từng nhìn thấy hoa Bạch Ám nên không biết hoa này sẽ phát ra khí tức như thế nào nên cậu cũng không thể dùng nội lực để lục soát mà chỉ có thể lần từng bước từng bước, vạch từng lùm cây bụi cỏ và không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào mà thôi.
Trong khu rừng rập, đậm vào mắt là màu xanh đầy sức sống, các loại thực vậy to nhỏ gì cũng có, côn trùng chim muông kêu không ngớt. Diệp Thiên chẳng quan tâm, chỉ dồn toàn lực vào việc tìm các loại thực vật.
“Hừ!”
Đi tầm hai mươi phút, Diệp Thiên bỗng khựng ngươì.
Phía trước cậu là một ngọn núi nhân tạo mà cửa hang được lấp lại bởi một tảng đá. Ngọn núi không có gì kỳ lạ, điều khiến Diệp Thiên chú ý là đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngọn núi nhân tạo này.
Cậu nhớ rất rõ, mười phút trước, cậu đã từng đi vòng qua ngọn núi, trong ba phút, cậu lại đi vòng qua nó một lần nữa. Và bây giờ ngọn núi lại xuất hiện trước mặt cậu.
Hiện tượng kỳ lạ này chứng tỏ cuộc tìm kiếm không hề có tiến triển, cậu cứ đi vòng vòng như vậy không ngừng mà thôi.
Vẻ mặt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng, một giây sau, mắt cậu đỏ rực, lực tinh thần tạo thành một mạng lưới tinh thần cực lớn bao trùm cả một vùng, bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay đều bị cậu kiểm soát.
“Đây là…mê trận sao?”
Lực tinh thần phóng ra, một tấm bản đồ lập thể hoàn hảo cũng hiện ra trong đầu cậu. Lúc này cậu đang ở vị trí ngoài rià của tấm bản đồ này, một trận pháp vô cùng cổ xưa được bao trùm lên tất cả.
Trận pháp trên thế gian nhiều vô kể, nhưng luận về công dụng thì có thể chia làm bốn loại là tấn công, phòng ngự, tăng ích, suy giảm cùng với mê trận. Cái gọi là mê trận cũng giống như mê cung, dùng bát quái điều chỉnh phương vị bên trong trận phát khiến cho người ta rơi vào trận pháp này mà không biết là mình mất phương vị, cuối cùng mặc kẹt bên trong, mất phương hướng cả đời và không thể thoát ra được.
Cũng chính vì trận pháp này mà vừa rồi đường đi của Diệp Thiên cứ không ngừng lặp lại.