Chương
“Diệp Thiên đời thứ ba của nhà họ Diêp, là mối họa hại của nhà họ Diệp, gấy rối loạn căn nguyên và sẽ bị phạt theo gia quy!”
“Tôi – với thân phận là gia chủ đời thứ mười lăm của nhà họ Diệp tuyên bố, đuổi Diệp Tiên ra khỏi nhà, phế bỏ võ mạch, rút lại mọi nguồn tài nguyên. Toàn bộ người nhà họ Diệp, không ai được liên hệ với nó, nếu như để phát hiện thì cũng lập tức bị đuổi đi!”
“Đời thứ ba của nhà họ Diệp chỉ cần Diệp Tinh là đủ rồi!”
Khi Diệp Sơn dứt lời, Diệp Vân Long lập tức bước tới. Chỉ thấy ông ta chần
chừ một lúc sau đó đột ngột ra tay. Năm ngón tay đầy sức mạnh xuyên qua ngực của Diệp Thiên lấy ra một đốm sáng chói mắt, đó chính là võ mạch với máu tươi ướt đẫm. Tất cả đều diễn ra đối với Diệp Thiên, do cậu đích thân trải qua.
Lúc này Diệp Thiên đang là người quan sát, nhìn rõ mọi chuyện ngay trước mắt. Cậu lúc tuổi với vẻ mặt ngây ngô lúc này đã hiện lên sự kinh hãi và bàng hoàng.
Ký ức đã mờ nhạt trong cậu bỗng được thắp lên giống như một con rắn độc từ nơi sâu thẳm đang trỗi dậy.
Diệp Thiên mất tám năm, trải qua sinh tử, vượt khỏi giới hạn của bản thân, đạt được sức mạnh siêu nhân. Những sự khố sở đó, cậu vốn đã để yên nhưng lúc này cảnh tượng đau đớn giống như tâm ma tạo thành bóng âm bao trùm lấy cậu.
Ánh mắt cậu cũng mở to ra, mất đi điểm tập trung, toàn bộ hành động đều dừng lại. Một giây sau, hình ảnh lại biến hóa.
Một bóng hình xinh đẹp đang nằm trên một chiếc giường ngọc, đó chính là Hoa Lộng Ảnh.
Cô gái nhắm chặt mắt, hoi thờ đều đều. Lúc này cô đột nhiên gio tay lên, mắt vẫn nhắm nhưng vẫn khụa khuạng đôi bàn tay.
“Anh Thiên, anh Thiên!” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô gái hoảng loạn hét lên, không ngừng gọi tên của Diệp Thiên với biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Mua cứu em, anh Thiên, cứu em, em đau quá!”
Cô chau chặt mày, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói thì tràn đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên không nhịn được nữa bèn lao về phía trước một cách mất kiếm soát. Cậu bước tới bên chiếc giường ngọc, nắm lấy bàn tay của Hoa Lộng Ảnh.
“Tiểu Ảnh, anh ở đây, Tiểu Anh, em thế nào rồi?’
Cậu nhìn khuôn mặt đau khổ của Hoa Lộng Ảnh mà cảm thấy đau đớn khó nói nên lời. Cậu lập tức điều động lực tinh thần định rót vào đầu cô thì lúc này
Hoa Lộng Ảnh đột ngột mở mắt. Đôi mắt cô trong như thủy tinh, mang theo sự lưu luyến bất tận. Giọng nói thì vô cùng yếu ớt.
“Anh Thiên, anh tới cứu em rồi!”
Diệp Thiên gật đầu, giọng nói vang lên sự chua chát và áy náy.
“Đúng vậy, Tiểu Ảnh, anh tới cứu em đây!”
“Đều do anh không tốt, không bảo vệ được em để em phải chịu khổ rồi!”
Sắc mặt của Hoa Lộng Ảnh đã hồi phục lên nhiều. Cô cười dịu dàng với Diệp Thiên.