Chương
Trong những đối thủ mà Diệp Thiên gặp trong đời, cậu cũng chưa từng gặp người nào có thể dùng sức một mình dễ dàng áp chế ba vị cảnh giới sử thi lãnh chúa, Cụ Phong Ma Vương này đáng để cậu coi trọng.
Trên bầu trời, Diệp Thiên tăng tốc độ lên nhanh nhất, vượt qua ba lần rào cản âm thanh, bay chừng ba tiếng, kéo dài hơn nghìn cây số, phía trước mới mơ hồ xuất hiện một thành trì cổ kính mang phong cách phương Tây.
Đến trước thành trì, Diệp Thiên đáp người xuống, ánh mắt quét về phía tấm biển khổng lồ treo trước cổng thành, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, trên tấm biển này lại dùng chữ phồn thể của Hoa Hạ viết xuống ba chữ “Đông Ma Vực” như rồng bay phượng múa. Điều này khiến Diệp Thiên nheo mắt lại, trong lòng ngạc nhiên, hang ma phương Tây này chính là nơi mà trước đây ma tu giả và thiên sứ ánh sáng của phương Tây đại chiến, theo lý mà nói, nơi đây hẳn phải lưu truyền văn hóa phương Tây, hoàn toàn không dính dáng đến Hoa Hạ phương Đông, nhưng bây giờ, vì sao biến hiệu của Đông Ma Vực lại dùng chữ viết của Hoa Hạ?
Chẳng lẽ Đông Ma Vực này có mối liên hệ khó giải thích nào đó với Hoa Hạ?
Khi cậu đứng ngẩn người trước cổng thành, bỗng nhiên có tiếng quát từ trên đính tường thành truyền đến.
“Bên ngoài thành là người phương nào? Có lệnh bài thân phận do đích thân Ma vương chúng tôi trao tặng hay không?”
Nghe thấy tiếng nói, lúc này Diệp Thiên mới ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đỉnh tường thành có một đội yêu thú mặc áo giáp đen như mực, giống nhóm yêu thú Diệp Thiên gặp được ở tầng thứ hai trước đó, những yêu thú này đều là đầu thú thân người, nhưng đội yêu thú trước mắt chỉ là vương cấp, kém xa nhóm cảnh giới sử thi cấp tướng hay cấp binh lúc trước.
Nhưng dù như vậy, đội hình thế này cũng đủ để khiến cho vô số cao thủ giới thế tục khiếp sợ, nhìn dáng vẻ của bọn chúng, rõ ràng là hộ vệ canh cổng, có thể khiến cao thủ cấp vương làm hộ vệ canh cổng, đây là xa hoa lãng phí bực nào?
Chủ nhân của thành trì này có thực lực khủng bố, bởi vậy mới có thể thấy được cảnh tượng hoành tráng hiếm có thế này.
Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua đội yêu thú, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi không có lệnh bài thân phận, hôm nay tôi đến đây là có việc tìm Cụ Phong Ma Vương bàn bạc, mau đi mở cửa!”
Nghe thấy lời của Diệp Thiên, đầu tiên đám yêu thú gác cổng trên tường thành khẽ giật mình, sau đó sắc mặt đều thay đổi.
“Tim Ma vương đại nhân của chúng tôi.”
Mấy con yêu thú liếc nhìn nhau, đều thấy được trào phúng và coi thường trong mắt nhau, ở hang ma phương Tây lớn như thế này, tính toán tỉ mỉ thì số người có tư cách tìm Cụ Phong Ma Vương bàn bạc còn chưa đến mười người, mà bọn chúng đều đã gặp những nhân vật này rồi, rõ ràng Diệp Thiên không có trong đó.
ở Đông Ma Vực này, nếu muốn đi vào, vậy phải có lệnh bài thân phận do đích thân Cụ Phong Ma Vương trao tặng, Diệp Thiên không chỉ không có lệnh bài mà còn tuyên bố muốn tìm Cụ Phong Ma Vương bàn bạc, bảo bọn chúng mở cửa, thái độ ngông cuồng trước giờ chưa từng có, quả thật là phát rồ phát dại.
Bọn chúng nhìn chăm chú Diệp Thiên một lát, biểu cảm chợt trở nên vô cùng kỳ lạ, mang theo kinh ngạc khó nén.
“Cậu không phải yêu thú ma vật, cậu là loài người?”