Chương
Ánh đao chồng chồng lớp lớp đối diện với cây búa hư ảo trong không trung. Hai bên va chạm, giằng co một lúc giữa thì mới vỡ ra. Cụ Phong Ma Vương bị luồng sức mạnh đẩy ngược về sau ba bước. Mỗi bước đầu để lại dấu chân to hàng thước dưới nền đất của ma cung.
Yêu ma quái vật của Đông Ma Vực lúc này nín lặng, đứng ngây ra tại chỗ với đôi mắt trợn tròn.
Thực lực của Diệp Thiên đã vượt quá xa sức tưởng tượng của bọn họ. Cả đời họ cũng chưa từng thấy ai có thể chèn ép Cụ Phong Ma Vương một cách dễ dàng như vậy.
So với Cụ Phong Ma Vương, lúc này Diệp THiên dường như đang kiểm soát mọi thứ, và đó mới là ma vương vô địch thật sự. Còn cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu thì đã mất đi lý trí, trong đầu trống rỗng chỉ hiện ra duy nhất hình ảnh lặp đi lặp lại của Diệp THiên.
Diệp Thiên phủi lớp bụi trên người. Dù có hóa giải được đòn tấn công của Cụ Phong Ma Vương thì ánh mắt cậu vẫn bình lặng như mặt hồ.
Trước đó, khi ở ngoài tầng thư nhất, cậu đã hấp thụ phải ma khí. Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể bỗng bị biến chất tạo thành Phệ Thiên Ma Lực nắm giữ quyền sinh sát trong tay, cậu cũng mất đi khả năng trữa trị vết thương cứu người khác, nhưng uy lực thì mạnh hơn trước đây không chỉ gấp đôi.
Người thuộc cảnh giới sử thi lãnh chúa từng là đối thủ của cậu. Nếu như không thi triển Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm thì cậu cũng không thể nào kiểm soát được cục diện.
Thế nhưng bây giờ, kể cả người thuộc cảnh giới này thì cũng sớm đã không còn đứng ngang hàng với cậu nữa rồi. Dù Cụ Phong Ma Vương trước mặt có là một người thuộc cảnh giới sử thi lãnh chúa thì cũng chẳng có gì khác biệt nữa. Đối với Diệp Thiên mà nói, cậu có thể dễ dàng chèn ép đối phương một cách trực diện.
Muốn đánh bại Cụ Phong Ma Vương, nếu Diệp Thiên vận dụng hết sức lực, có thể trong một thời gian ngắn kết thục cuộc chiến. Nhưng từ đầu tới cuối cậu chỉ vờn hắn mà thôi chứ chưa từng ra đòn sát phạt. Bởi vì, cậu vẫn còn mục đích khác.
Giết Cụ Phong Ma Vương là chuyện nhỏ, cậu phải lấy được một mảnh của Ma Như Ý, đó mới là chuyện lớn. Diệp Thiên nếu như giết chết hắn, Cụ Phong Ma Vương thà chết chứ không chịu khuất phục, không chịu nói cho cậu biết về dấu vết của Ma Như Ý hoặc là âm thầm tiểu hủy nó thì việc tìm hoa Bạch Ám của Diệp Thiên phải đợi thêm chín năm nữa.
Chín năm, cậu đợi được nhưng Hoa Lộng Ảnh thì không.
Thế nên cậu muốn từng bước ép Cụ Phong Ma Vương tới bước đường cùng để hắn xuất ra con át chủ bài là Ma Như Ý. Một phần tư của Ma Như Ý chính là pháp bảo tu luyện căn nguyên của Cụ Phong Ma Vương, sẽ là thủ đoạn sức mạnh mạnh nhất của hắn. Hắn sẽ sử dụng sự trợ giúp của Ma Như Ý. Một khi hắn sử dụng thì Diệp Thiên có thể biết được rõ vị trí của nó, tới khi đó, Diệp Thiên mới thật sự ra đòn sát phát và đoạt lấy Ma Như Ý.
Cụ Phong Ma Vương bị Diệp Thiên đẩy lùi, cậu không hề tấn công ngay mà chỉ lắc đầu, để lộ vẻ thất vọng.
“Dựa vào chút lực chiến đấu này mà ông cũng có thể xưng vương xưng bá ở hang ma phương Tây sao? Kiểm soát một phương mà thế này thì xem ra hang ma phương Tây cũng chỉ là một nơi sa sút mà thôi!”
“Cái danh Ma Vương của ông cũng chỉ đến vậy!”
Cậu bước lên trước một bước và nói với giọng ép người.
“Ma Đồng Biến đã sử dụng rồi, tôi rất muốn biết ông còn thủ đoạn gì mạnh hơn thế nữa?”
Con mắt màu đỏ máu độc nhất của Cụ Phong Ma Vương nhìn Diệp Thiên chăm chăm. Trong mắt cậu, hắn có thể nhìn thấy sự chế nhạo và khiêu khích. Ánh mắt đó, từ lúc hắn sinh ra đến giờ chưa từng gặp qua. Trước giờ hắn luôn được nhìn như một vị thần làm chủ vạn vật sinh linh. Thế mà hắn không ngờ bản thân lại có một ngày bị người khác nhìn một cách khinh thường như vậy.