Chương
“Không có tác dụng gì sao?”
Cô gái xinh đẹp nhìn thấy cảnh tượng đó thì kinh ngạc. Từ khi chịu sự uy hiếp của Cụ Phong Ma Vương hơn năm mươi năm qua, lần đầu tiên cô gái thấy hắn có được năng lực như vậy.
“Ha ha, loài người ngu ngốc. Dù cậu có tấn công bao nhiêu lần thì cũng đều vô tác dụng thôi!”
Cụ Phong Ma Vương thần sắc điên cuồng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Trên thế giới này chẳng có thứ gì có thể cản được gió, mà tôi thì lại là gió!”
Trên không trung, Diệp Thiên cất Ma Như Ý vào trong nhẫn không gian, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Nguyên tố hóa à?”
Hai nhát kiếm vừa rồi cậu đã sớm cảm nhận được Cụ Phong Ma Vương cũng là một kẻ có năng lực đặc biệt thuộc nguyên tố hệ thống tự nhiên. Hắn không chỉ có thể gọi gió mà còn dùng gió để chiến đấu, hơn thế còn có thể biến cơ thể thành nguyên tố, dung hòa vào không khí khiến người khác không thể bắt được cơ thể thật của hắn.
Tình huống này, trước đây Diệp Thiên đã từng gặp, giống như nữ thần lửa Hailey Ince cũng là một người có siêu năng lực nguyên tố lửa có thể tự biến mình thành nguyên tố khi bị tấn công. Nếu như chân lực hoặc chân nguyên có thể tu tới một cảnh giới nhất định thì còn tu được cả huyền lực và khi đó thì không thể nào bắt được họ.
Cụ Phong Ma Vương trước mặt so với HaiLey thì còn mạnh hơn một cấp. Hắn là gió, là không khí, bất kỳ môi trường nào cũng đều có thể dung hòa hắn bên trong.
“Hóa ra là như vậy, không gian xung quanh đều để Cụ Phong Ma Vương sử dụng à. Có thể từ vô hình dáng biến thành xác thịt, xem ra muốn giết được Ma Vương thì đúng là khó như lên trời nhỉ!”
Diệp Thiên suy nghĩ. Trong lời nói của cậu có sự tán thưởng cũng có sự cảm thán.
“Con người kia, cậu nói không sai!”
Cụ Phong Ma Vương xóa đi lớp giáp Ma Hoàng, hồi phục lại bộ dạng của người đàn ông trung niên.
Hắn cười lạnh lùng; “Dù cậu có mạnh tới đâu thì đã làm gì được tôi?”
Muốn gột rửa Đông Ma Vực của tôi, cậu có thể làm được. Nhưng muốn giết tôi thì đúng là nằm duge Đôi mắt hắn ảnh lên vẻ điên cuồng. Dù hôm nayhắn có bị đánh bại thì sự uy nghiêm mà hắn cần để lại cùng vẫn phải có Khi hắn tưởng rằng Diệp Thiên đã hết cách với mình thì Diệp Thiên đột nhiên bật cười khịt mũi lạnh lùng.
Cụ Phong Ma Vương, ông đánh giá mình cao quá đấy!
“Nguyên tố hóa của ông đúng là phiền phức thật, người khác không giết nổi ông thì đối với tôi cũng chỉ là nhọc công hơn một chút thôi!”
Vừa dứt lời, kiếm Thánh Hồn trong tay Diệp Thiên biến mất. Hai tay cậu đặt trước ngực rồi kéo ra trước.
“Roẹt!”
Trong không gian màu đỏ một ngọn lửa hừng hực xuất hiện. Giữa hai tay Diệp Thiên hình thành một sợi roi lửa dài.
Trên roi lửa phát ra nhiệt độ cao khủng khiếp như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Diệp Thiên đưa tay phải ra, ngọn lửa giống như con rắn uốn éo xuất hiện. Đầu roi bắt đầu lao đi trong không gian, cong lên một góc khi Diệp Thiên vung roi và bắt đầu dịch chuyển.
Một giây sau, một đường lửa như con rồng được hình thành. Ngọn lửa cuộn tròn ở giữa, phát ra nhiệt độ và lực hút ghê người khiến cho không khí xung quanh đều bị đốt cháy và hút sạch vào trung tâm của ngọn lửa.