Chương
Diệp Thiên liếc nhìn người đàn ông trung niên, cậu tỏ ra thản nhiên và cũng cười nhạo.
“Tôi còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào cơ, hóa ra chỉ là một mảnh tàn hồn!”
“Đã là người chết, chỉ còn lại thần hồn thì còn làm bá chủ với vương giả cái nỗi gì?”
“Nực cười chết đi được!”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ tái mặt, một lúc sau hắn mới cười như không cười: “Có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể nhận ra được trạng thái của bổn hoàng thì đúng là không hề đơn giản, không hổ danh là đã phá vỡ khóa Ma Hoàng!”
Cậu khẽ lắc đầu sau đó nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, nêu như vừa rồi khóaa Ma Hoàng mà được thi triển khi bổn hoàng còn ở thời kỳ đỉnh phong thì chưa chắc cậu đã phá được!”
Về điều này, Diệp Thiên không hề phủ nhận. Người đàn ông trung niên mặc áo trắng trước mặt giờ chỉ còn là một mản thần hồn. Nhưng khí ma mà hắn tạo ra thì mạnh hơn cả ba Đại Ma Vương kia gấp nhiều lần. Nếu trong thời kỳ hoàng kim của hắn thì rất có thể sẽ đạt tới được cảnh giới sử thi vương quân! Với thực lực đó mà thi triển khóa Ma Hoàng thì đúng là cậu không dám chắc có phá nổi hay không.
Nhưng dù có như vậy thì Diệp Thiên vẫn không hề tỏ ra kiêng dè.
“Ông nói không sai, nhưng vậy thì đã sao?”
“Ông của hiện tại không còn là thời kỳ hoàng kim nữa, mà dù có là thời kỳ hoàng kim đi chăng nữa thì tôi cũng chắc chắn rằng có thể ứng phó được với khóa Ma Hoàng của ông. Dù không thể khiến nó vỡ ra thì tôi cũng sẽ thoát được sự vây nhốt của khóa Ma Hoàng và điều đó dễ như trở bàn tay vậy.
Cậu khẽ bước đi tới mười bước tới trước mặt người đàn ông áo trắng và nói với vẻ thản nhiên.
“Tôi không có đủ kiên nhẫn ở đây thủ thỉ chiến tích huy hoàng của ông. Ba người bọn họ kết mưu, dụ tôi vào đây, hôm nay tôi phải git chết họ!”
“Nếu như tàn hồn của ông xuất hiện, muốn cứu bọn họ thì tôi cũng sẽ giải quyết cả ông luôn một thể!”
“Ra tay đi!”
Đối diện với trạng thái của Diệp Thiên, người đàn ông trung niên cũng khẽ dao động đôi mắt. Đại Ma Tu tung hoanhf khắp thiên hạ như ông ta, chưa từng coi con người ra gì. Cho dù là những kẻ mạnh thực thụ thì trong mắt ông ta cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Đối với một người của địa cầu như Diệp Thiên, hắn chẳng thèm để mắt. Duy chỉ có đám người của tiểu thế giới cùng với những thiên sứ của Quang Minh ngoài hành tinh mới đủ tư cách để hắn lưu tâm.
Vậy mà giờ một người thường như Diệp Thiên lại có thể khiến hắn cảm thấy một sự áp lực trước giờ chưa từng có. So với những thiên sứ Quang Minh của phương Tây thì còn khủng khiếp hơn.
“Được, được lắm!”
Hắn nhìn Diệp Thiên chăm chăm và nói tán thưởng liên tiếp. Khi hắn đối đầu với thiên sứ phươngTtây, cuối cùng chỉ còn lại tàn hồn và lưu lại trong Ma Như Ý. Đây cũng là chút ý thức cuối cùng của hắn còn giữ lại trên thế gian này.
Sau đó Ma Như Ý bị tứ Đại Ma Vương giành được, chia làm bốn, tàn hồn của hắn cũng yếu đi nhiều và chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu. Hôm nay Ma Như Ý được tập hợp lại, cộng thêm việc Diệp Thiên phá vỡ khóa Ma Hoàng khiến cho hắn cảm nhận được và tàn hồn một lần nữa xuất hiện.
Hắn quay qua nhìn ba Đại Ma Vương đang quỳ dưới đất với vẻ vô cảm nhưng vẫn nói một câu.
“Ba người là những sinh mệnh tạo ra từ ma khí trong cơ thể này, giờ đây phải vì cơ thể này mà phục vụ”
“Hôm nay, ta sẽ dùng mảnh tàn hồn cuối cùng ngăn chặn kẻ địch cho các người và cũng coi như là sự việc cuối cùng mà ta có thể làm cho tộc Ma Tu rồi!”