Chương
“Nếu Diệp Lăng Thiên đã có thể đánh bại ông một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, ngày đó cuối cùng cũng sẽ đến!”
Nghe xong lời của Thi Mạc, sắc mặt của Thiên Luân đột nhiên chùng xuống, giọng nói của hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Muốn chết à?”
Bị Diệp Thiên đánh bại là cái gai lớn nhất trong lòng hắn,
Thiên Luân tự nguyện ma hoá, trở thành người tu ma, hoàn toàn là vì muốn báo thù Diệp Thiên.
Hắn còn chưa kịp mở miệng thì một luồng sát khí ngưng tụ đã tràn ra, cả Tứ Tượng Tông bỗng chốc hoá thành địa ngục Sâm La, khiến cho tất cả mọi người gần như bị đông cứng.
Nhưng ngay lúc này, Thi Mạc liền tiến lên một bước, trong phút chốc, người ông ta cháy lên một cách mãnh liệt, vô cùng chói mắt.
“Đốt máu?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Viêm Minh về cùng kinh ngạc, đang định hét lên thì Thi Mạc đã phẩy tay, làm cho Bạch Viêm Minh và mọi người trong Tứ Tượng Tông đều bay về sau, đứng ngay và đài có các đệ từ còn lại.
Mạc lào quỷ, ông… Bạch Diêm Minh chưa kịp nói gì thì Thi Mạc đã hét lớn, giống như một tiếng nề kinh thiên động địa
“Viêm Minh, với tư cách là đại trưởng lão, tôi ra lệnh cho cậu lập tức đem tất cả đệ tử của Tứ Tượng Tông rời đi ngay, ra khỏi tiểu thế giới, đến thế giới tục tìm Diệp Thiên!”
“Hãy nhớ lấy, trên đời này cũng chỉ có cậu ấy mới có thể đánh được Thiên Luân!”
Thi Mạc vừa dứt lời, liền phất tay một cái, sau đó kéo ra một vết nứt không gian dài trước mặt đám người của Bạch Viêm Minh, còn bản thân ông lại biến thành một quả cầu lửa vô cùng sáng, bay thẳng về phía Thiên Luân! Lúc này đây, quả là một bài ca bi tráng!
“Soạt!”
Trên bầu trời bỗng lóe lên ánh lửa, Thi Mạc hóa thành một quả cầu lửa rực cháy, lao thẳng vào Thiên Luân, giọng nói hùng hồn của ông ta xen lẫn chút bi tráng, vang xa khắp đỉnh núi của Tứ Tượng Tông.
“Đại Trưởng Lão!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều trưởng lão của Tứ Tượng Tông kinh ngạc thét lên, tức giận lên đến cực điểm.
Mặc dù Diệp Thiên cố gắng hết sức để đánh bại Thiên Luân, trở thành kẻ mạnh nhất của Tứ Tượng Tông, nhưng trong mắt những vị trưởng lão thế hệ trước của Tứ Tượng Tông, Thi Mạc mới là người đứng đầu của Tứ Tượng Tông, ai ai cũng kính nể ông ta.
Bây giờ nhìn thấy Thi Mạc xả thân quên mình, tự thiêu tinh huyết để đối đầu với Thiên Luân, cảm giác bi thương của một người anh hùng đã đến tuổi xế chiều đột nhiên nảy sinh, lấp đầy lòng người.
Một số đệ tử không kìm được quay đầu xem, nhưng giọng Bạch Viêm Minh như sấm sét động trời lại vang lên.
“Tất cả mọi người của Tứ Tượng Tông nghe rõ lệnh, lập tức đi vào con đường không gian!”
“Ai làm trái sẽ bị xử theo môn quy!”
Mắt Bạch Viêm Minh lóe lên sự khó xử, nhưng ông ta không do dự nhiều, liền vung tay lên đẩy toàn bộ đệ tử trong võ đài đi vào con đường không gian, những trưởng lão và đạo sư khác thấy vậy đều kinh ngạc, không ngừng nhìn về phía Bạch Viêm Minh.
“Môn chủ, nhưng đại trưởng lão…”, “Im miệng!”