Cao Thủ Tu Chân

chương 2936

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lúc này, dòng suy nghĩ của Diệp Thiên cũng thoát ra khỏi hồi ức cuộc đối thoại với Thi Mạc. Cậu nhìn Cổ Nguyệt Trường Hà, trong mắt vẫn là vẻ lạnh băng.

“Bất kế tôi có phải đứa con sao trời hay không, hôm nay cho dù ông có ba hoa thế nào chăng nữa, tôi cũng không thả ông rời đi đâu!”

Cậu đạp nhẹ chân vào hư không, không gian dưới chân chấn động, lấy bàn chân cậu làm trung tâm, hình thành gợn sóng sức mạnh lan ra bốn phương tám hướng. Sau đó, cậu vung tay, nắm lại, Phệ Thiên Long Diệm rực rỡ nhanh chóng lan tràn trước mặt, hóa thành biển lửa đầy trời, một nắm đấm bằng lửa dần dần được ngưng tụ.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Nguyệt Trường Hà đầy sợ hãi, ý chí chiến đấu vốn đã thoái lui nay lập tức tiêu tan, không còn ý nghĩ tranh đấu với Diệp Thiên nữa.

Vào lúc Diệp Thiên sắp vung nắm đấm lửa khổng lồ lên, Cổ Nguyệt Trường Hà bỗng có hành động khiến người ta cực kì bất ngờ.

Giữa trán ông ta lóe lên tia sáng, sau đó một mầm lửa nhỏ bé bắn ra từ giữa trán ông ta, cứ vậy không hề phòng bị bay thẳng đến chỗ Diệp Thiên.

Mắt Diệp Thiên lóe sáng, ngay cả cậu cũng có chút kinh ngạc.

Mầm lửa nho nhỏ bắn ra từ giữa trán CỔ Nguyệt Trường Hà lúc sáng lúc tắt, lúc thì chân thực, lúc thì huyền ảo. Cậu nhìn qua là nhận ra ngay, đó là ngọn lửa linh hồn của Cổ Nguyệt Trường Hà, đại diện cho căn nguyên sức mạnh linh hồn của ông ta, cũng là trụ cột linh hồn của ông ta.

Nếu ngọn lửa linh hồn của một người vụt tắt thì có nghĩa linh hồn sẽ lập tức tan vỡ, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, chết ngay tại chỗ. Ngọn lửa linh hồn đối với mỗi người đều quý giá như sinh mạng, mỗi một tu sĩ cao thủ đều sẽ giấu ngọn lửa linh hồn ở nơi phòng thủ

hoàn thiện nhất của mình, cũng chính là ở trong thần phủ.

Nhưng lúc này, Cổ Nguyệt Trường Hà lại không hề phòng bị, chủ động triệu gọi ngọn lửa linh hồn ra, hơn nữa còn đặt ngay trước mặt Diệp Thiên. Điều này chẳng khác nào người bình thường nhảy múa trên mũi đao, điên cuồng thăm dò ranh giới giữa sự sống và cái chết.

“Ông có ý gì đây?”.

Người vốn phải giết, Diệp Thiên hoàn toàn không thương tiếc, nhưng bây giờ nhìn Cổ Nguyệt Trường Hà chủ động dẫn ngọn lửa linh hồn ra, cậu lại không thể hiểu nổi.

Cổ Nguyệt Trường Hà vung tay, chủ động đẩy ngọn lửa linh hồn đến trước mặt Diệp Thiên, đồng thời hạ giọng nói: “Cậu là đứa con sao trời, có lẽ tôi có thể chống lại cậu trong thời gian ngắn, nhưng tôi tin rằng, đến cuối cùng tôi không phải là đối thủ của cậu”.

“Nếu đã như vậy, tôi lựa chọn đánh liều một phen, giao sinh mạng của tôi cho cậu, thực hiện một cuộc giao dịch với cậu”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ý cười lạnh lùng.

“Tôi đã nói, cho dù ông có ba hoa thế nào chăng nữa, hôm nay cũng đừng mong tôi tha cho ông!”.

“Ông nghĩ rằng tôi còn tin vào lời xảo biện của ông sao?”.

Cổ Nguyệt Trường Hà không hề thay đổi nét mặt, chỉ nghiêm túc nói: “Nếu hôm nay tôi phải chết, vậy thì trước khi chết, tôi mong cậu ít nhất hãy nghe tôi nói xong đã, được chứ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio