Chương
Mà sau đó, gã đoạt được thân thể Hổ Ma Thánh Đế, lại có thêm áo giáp Hổ Ma vững chắc khó phá vỡ, lại hấp thụ toàn bộ ma khí còn lại từ Hắc Phong Sơn trong chín trăm năm biến thành của mình, có thể nói như thay da đổi thịt, so với lúc trước gã càng mạnh hơn bội lần, tu vi đã vượt qua lĩnh chủ sử thi cảnh, ngay cả quân vương sử thi cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ.
Vốn cho rằng, gặp lại Diệp Thiên thì gã sẽ như mèo thấy chuột, nhẹ nhàng trấn áp, nhưng gã không ngờ, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà thực lực Diệp Thiên đã tăng mạnh, khiến mình không thể chiếm được lợi thế.
Cảm nhận được sức ép từ Diệp Thiên, gã đã hoàn toàn hiểu rõ, muốn nhất thống địa cầu này, người trước mắt chính là vật cản lớn nhất của mình, so với Tứ Tượng Thần Quân Thi Chiến Thiên nghìn năm trước, thì sức uy hiếp của Diệp Thiên còn mạnh hơn nhiều.
Không giết Diệp Thiên thì cả đời này của gã cũng sẽ không an tâm! Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiên Luân chợt trở nên hung tàn, đột nhiên bùng phát, giọng điệu lạnh băng.
“Trò chơi trước đó, bây giờ dừng được rồi!”
“Hiện tại, hãy dùng thực lực thực sự nói chuyện đi, Diệp Lăng Thiên, Lư Thành này chính là nơi chôn thân của cậu!”
Vừa dứt lời, trên cánh tay Thiên Luân đã có ma khí vờn quanh, sau đó tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, từng lớp giáp khí đen như khảm vào da thịt, bao phủ từ vai xuống bàn tay, sức mạnh tuôn trào, cũng ngay lúc này bùng nổ từ giữa bàn tay.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ thay đổi, ma khí cuộn trào, lóe lên từ giữa bàn tay Diệp Thiên biến thành luồng sóng ma khí, uy lực mạnh mẽ vô song đẩy thẳng về phía cậu, kéo thành một vệt khí chừng trăm trượng trên bầu trời.
Cậu đứng trên không liên tục đạp xuống, từng làn sóng khí bị đập vào mặt đất, tạo thành từng hố lớn trên mặt đất Lư Thành, cậu bước liên tục năm bước, lúc này thân hình mới khó khăn ổn định lại.
“Sức mạnh kinh khủng thật!”
Ánh mắt Diệp Thiên nặng nề, nhẹ giọng nói thầm, một đòn vừa nãy của Thiên Luân khiến cậu cũng có phần khó đỡ được.
Một một đòn này của Thiên Luân đấy lùi Diệp Thiên mà vẫn chưa đánh tiếp, chỉ quát gầm lên, ma khí bao phủ trên bầu trời Lư Thành giống như bị lực hút nào đó, chợt biến thành vô sô’ cột ma khí liên tiếp nhau, cuồn cuộn lao đến, tạo thành một cái kén khổng lồ do ma khí tạo thành.
Một lúc sau, cái kén bị nứt ra một đường từ chính giữa, giọng nói của Thiên Luân cũng truyền ra.
“Giáp HỔ Ma, hình thái Ma Thần!”
“Soạt!”
Vừa dứt lười, đao mang màu đen từ trong vết nứt cái kén phóng thẳng ra ngoài, bổ cái kén ra từ chính giữa, lao về phía Diệp Thiên.
Đao mang này đi rất nhanh, Diệp Thiên chỉ cảm thấy trước mắt vừa hiện lên luồng sáng đen, đã bị đao mang đâm thẳng vào ngực.
“Phù!”
Cậu kêu rên một tiếng, trực tiếp bị một đao đẩy lùi hơn mười trượng, trên ngực thấy rỗ vết đao, máu tươi chảy ròng rơi xuống từ ngực, nhuộm đỏ cả áo trắng của cậu.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ chấn động, chỉ cảm thấy kinh ngạc, chỉ một đao mà đã phá vỡ thân xác phòng ngự của cậu, sức mạnh này kinh khủng đến nhường nào?