Chương
Gã điên cuồng gầm lên như muốn thoát khỏi sự bao trùm của tia sấm sét màu lam tím kia. Nhưng dù Thiên Luân có chống cự thế nào thì cũng không được. Lực của sấm sét đã chặn đứng mọi lối thoát của gã, nhốt chặt gã vào bên trong và đẩy dần gã vào cái hang không gian màu đen kia.
Khoảnh khắc này, khuôn mặt Thiên Luân hiện ra vẻ hoảng loạn. Gã biết, cái hang không gian màu đen đằng sau mình không phải là mốt đường không gian bình thường. Mà đó là một đường không gian dị loại được tạo ra khi không gian bị chèn ép.
Đầu kia của cái hang này là cái gì thì gã không biết, nó giống như một không gian bị nhiễu loạn, những đầu còn lại rất có khả năng là một hành tinh nào đó, gã không biết liệu có rơi vào một hành tinh nào khác trong vũ trụ này hay không.
Hơn nữa trong hang đen, có rất nhiều không gian bị nhiễu loạn, so với không gian liên kết giữa tiểu thế giới và thế giới trần tục thì ở đây hung hiểm hơn hàng nghìn lần.
Nếu như gã thật sự bị cuốn vào trong thì đúng là thập tử nhất sinh, khó mà có cơ hội quay về địa cầu được.
“Khốn nạn!”
Gã gầm lên, chân lực trên người bộc phát. HỔ Ma Hắc Khải lúc này cũng bạo động, phóng ra ma khí ngập trời tạo thành tấm khiên màu đen ngay trước
mặt và được gã cầm chặt trong tay.
“Diệp Lăng Thiên, cậu muốn giết tôi? Cậu không làm được đâu!”
Thiên luân tức giận gầm lên. Thanh kiên màu đen cũng được nâng lên chống lại tia sấm sét kia. Gã bước lên một bước.
“Hả?
Diệp Thiên cảm nhận được áp lực tới từ tia sét. Cậu co đồng tử và thầm cảm thấy không hay.
Cậu biết, đây là sức mạnh phản kháng tới từ Thiên Luân. Cậu không hề do dự, ngọn lửa màu lam đỏ trên cơ thể một lần nữa bùng cháy. Cậu tấn công đòn cuối cùng bằng toàn bộ sức mạnh còn sót lại trong cơ thể mình.
“Người bạn!”
Cậu nhìn Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm và trầm giọng: “Đòn cuối cùng rồi, cố gắng phóng hết uy lực của mày đi!”
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm như hiểu được bèn lập tức phát ra tiếng kêu u u và rung lên mãnh liệt. Từng đường nứt xuất hiện từ trung tâm của thanh kiếm và dần lan ra cả cây kiếm. Những đường sáng phóng ra, một luồng chính khí hùng hậu cũng theo đó mà bùng lên.
“Ầm!”
Trong không gian, một tiếng gầm vang lên. Vùng sấm sét ở chỗ Thiên Luân tạo ra một cảnh tượng khó có thể quên.
Chỉ thấy sau lưng Diệp Thiên, mơ hồ hiện ra một bóng hình của một người đàn ông trung niên tay cầm thanh kiếm với cốt cách thần tiên. Người này cao tầm trăm trượng. Lúc này, Diệp Thiên không hề biết gì, cậu chỉ cầm chặt Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm trong tay và chém về phía trước.
“Vụt!
Kiếm quang xé gió lao tới, một tia sét màu lam tím xuyên qua vùng sấm sét với tốc độ cực nhanh lao về phía trước. Khi Thiên Luân còn đang nhìn với vẻ mặt không dám tin thì tia sẽ này đã lao vào Hổ Ma Hắc Khải và xuyên qua ngực trái của gã.