Chương
“Nguyệt Nguyệt, sau khi tôi chết, cô đi tìm Gia Lệ, chôn tôi gần mộ của dì Tiêu để tôi có thể ở cạnh bà ấy.
Hai cô gái khóc nức nở. Một giây sau, Yến Khinh Vũ không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Diệp Thiên, anh không được phép chết”
Nhưng Diệp Thiên không hề đáp lại, chỉ giữ vẻ binh thản từ đầu tới cuối.
Hai cô gái kinh hãi, Diệp Thiên bỗng nhiên khựng mắt và mất đi hơi thở.
Đế vương bất bại đã không còn.
Khí tức của Diệp Thiên im bặt, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ vào khoảnh khắc cuối cùng. Giây lát sau, hai cô gái đứng trước mặt cậu cảm thấy đất trời như đảo lộn, cả thế giới đều đổ sụp.
Yến Khinh Vũ đứng ngây ra tại chỗ, cảm giác đau khổ trước nay chưa từng có làm con tim đau nhói. Chuyện này còn đau khổ hơn so với lúc cô ta biết Tam Nhất Môn biến mất, có thể gọi là khắc cốt ghi tâm!
“Diệp Thiên!”.
Cô công chúa kiêu ngạo ở tiểu thế giới chưa bao giờ nghĩ mình cũng có mặt yếu đuối thế này, tầm nhìn đã bị nước mắt phủ mờ.
Từ khi gặp được Diệp Thiên trên ốc đảo sa mạc, được Diệp Thiên ngoài ý muốn cứu ra, cho đến lúc Diệp Thiên tới tiểu thế giới, một mình chiến đấu với Tam Nhất Môn vì mình, sau đó lại chiến đấu với liên minh bốn môn phái, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu cô ta.
Mặc dù cô ta không nói, nhưng cô ta đã sớm yêu Diệp Thiên sâu đậm, trong lòng đã nhận định người đàn ông này, chỉ một mình cậu.
Bây giờ, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm lại mất hết mọi sự sống trước mặt cô ta. Cú sốc này giống như sấm đánh giữa trời quang, khó mà hình dung được.
Tiếu Văn Nguyệt bề ngoài có vẻ bình tĩnh, ba ngày nay cô ta đều ở bên cạnh Diệp Thiên, đã chuẩn bị cho thời khắc này từ lâu.
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Diệp Thiên, khí tức im ắng, cô ta không khóc, cũng không nói bất cứ lời dư thừa nào, chỉ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Sau đó, cô ta tiến về phía trước, nhẹ nhàng vuốt mắt Diệp Thiên.
“A Thiên, anh đã đứng trên đỉnh Trái Đất, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Bây giờ, đã đến lúc anh nghỉ ngơi thật tốt
Cô ta ôm Diệp Thiên vào lòng, trên mặt hiện lên nụ cười gượng: “Ngủ đi, ngủ cho yên lành”.
Mặc dù giọng nói của cô ta rất nhẹ, nhưng chỉ có Yến Khinh Vũ mới nghe ra được nỗi đau làm tan nát con tim chất chứa trong đó.
Cô ta do dự một lúc rồi cũng chậm rãi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên cùng Tiếu Văn Nguyệt. Hai cô gái lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, mặc kệ lá rơi rụng, cánh hoa điêu tàn, bọn họ vẫn không động đậy.
Cảnh tượng này ắt hẳn rất đẹp, rất thê lương.
Hoa Lộng Ảnh vẫn đang ngủ say như cảm nhận được điều gì, tuy không thể động đậy, nhưng khóe mắt lại có giọt nước long lanh rơi xuống.
Thi Mạc cảm nhận được sự ra đi của Diệp Thiên, nhất thời như già thêm nhiều tuổi. Nhưng ông ta lại không dám phân tâm hay làm gì khác, chỉ im lặng vận chuyển Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, hấp thu dược lực chứa trong hoa Bạch Ám, từ từ khôi phục thần hồn của Hoa Lộng Ảnh.
Đó là nguyện vọng cuối cùng của Diệp Thiên trước khi mất, ông ta đã đáp ứng với Diệp Thiên thì nhất định sẽ làm được.