Đối diện với lời đề nghị hấp dẫn này, Diệp Thiên không nhận lời ngay, mà im lặng một lúc.
Cậu đã từng nhận lời với Hoa Lộng Ảnh, lúc thi đại học nhất định sẽ đỗ thủ khoa, cậu vốn định giành vị trí thủ khoa tỉnh Xuyên, hiên ngang bước vào đại học Thủ Đô.
Cậu vuốt cằm, trầm ngâm một hồi, trong đầu bỗng vang lên câu mà Hoa Lộng Ảnh đã từng nói với cậu.
“Diệp Thiên chính là Diệp Thiên, bất luận là bình thường hay tỏa sáng, thì đều là Diệp Thiên trong lòng em!”.
“Nhưng nếu được chọn một, em vẫn mong anh bình thường hơn, bởi vì như vậy, em mới cảm thấy khoảng cách giữa anh và em rất gần, em không cần phải đuổi theo, thậm chí em còn có thể bảo vệ ngược lại anh!”.
Âm thanh mềm mại và dịu dàng đột nhiên văng vẳng trong đầu Diệp Thiên, ánh mắt cậu bỗng trở nên ôn nhu bình
thản, mang theo chút hoài niệm.
“Thầy Phó, em chấp nhận!”.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, trả lời nhanh gọn dứt khoát.
Phó Viễn Thanh không vì câu trả lời của Diệp Thiên mà tỏ ra quá vui mừng, tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta, hiếm có học sinh nào lại từ chối tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô.
“Đại học Thủ Đô chúng tôi rất hoan nghênh em nhập học, nhưng những học sinh chúng tôi tuyển thẳng, đều phải trả qua một cuộc sát hạch cá nhân của người phụ trách ban tuyển sinh, cũng có thể coi là kiểm tra, hi vọng Diệp Thiên em không ngại!”.
Phó Viễn Thanh nhìn Diệp Thiên, thái độ rất công minh công bằng, Diệp Thiên có thể đạt điểm thi học kỳ, có thể do vài phần may mắn, là người phụ trách ban tuyển sinh của đại học Thủ Đô, đương nhiên phải kiếm tra trình độ thực sự của Diệp Thiên.
Diệp Thiên không có ý kiến gì, dù sao một kỳ thi có điểm số động trời cũng chỉ có thể khiến đại học Thủ Đô xem trọng, chứ không thể khiến họ hoàn toàn công nhận tài năng của mình.
“Thầy Phó, em không vấn đề gì, bây giờ có thể kiểm tra luôn!”.
Cậu xua tay, thái độ thản nhiên.
Phó Viễn Thanh nghe vậy, liền lấy trong cặp ra một tập đề thi.
Hiệu trưởng ở bên cạnh nghiêng đầu xem, trong lòng lo lắng.
Các câu hỏi trên đó tổng hợp kiến thức của toán, lý, hóa, văn, sử, địa, hơn nữa gần như mỗi một đề, đều yêu cầu kết hợp các kiến thức này với nhau, một đề thi trắc nghiệm nho nhỏ mà có thể vận dụng sự giao thoa của mấy loại môn học, có thể nói đã vượt qua phạm vi kiến
thức của học sinh cấp ba rồi.
Đề bài như vậy, đừng nói là học sinh cấp ba, cho dù là học giả nổi tiếng của các trường đại học lớn hay các giáo sư cũng chưa chắc đã trả lời hết được.
“Em Diệp Thiên, đây chính là đề kiểm tra!”.
Đề kiểm tra đặt trước mặt Diệp Thiên, Phó Viễn Thanh vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của cậu.
Đề bài này do các giáo sư giàu kinh nghiệm ở các chuyên ngành của đại học Thủ Đô cùng soạn ra, gần như bao quát kiến thức của tất cả các môn học và lĩnh vực, muốn trả lời được, không chỉ cần kiến thức sách vở vững, mà còn phải có tư duy nhanh nhạy để hiểu và áp dụng.
Cho dù có là học sinh giỏi thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy đề thi này cũng
phải vò đầu bứt tai.
Nhưng Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ bình thản nhìn, không hề vì độ khó của đề bài mà lấn cấn, khiến Phó Viễn Thanh vô cùng kinh ngạc!
“Thầy hiệu trưởng, cho em mượn một cây bút được không?”.
Diệp Thiên quay sang phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nghe thế, đưa ra một cây bút mực đen, Diệp Thiên cầm lên viết, hình như là không cần suy nghĩ.
Phó Viễn Thanh và hiệu trưởng chăm chú nhìn Diệp Thiên toàn bộ quá trình, chi thấy Diệp Thiên múa bút thành văn, gần như không hề dừng lại, mới có mấy chục phút, tờ đề thi đã đầy kín những nét chữ rõ ràng nắn nót của cậu.
“Thầy Phó, em làm xong rồi!”.