Chương
Đòn tấn công này nếu là thực thể thì những cường giả Hoa Hạ kia chắc hẳn sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.
Nhìn thấy bầu trời trên đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy cay đắng và tuyệt vọng, bấy giờ họ mới hiểu người đàn ông đã mất đi có ý nghĩa phi thường thế nào với giới võ đạo của Hoa Hạ.
Có người đàn ông ấy ở đây, giới võ đạo Hoa Hạ dù phải đối địch với cả thế giới cũng không thấy khiếp sợ; nhưng người đàn ông ấy đi rồi, họ chỉ đối mặt với một Long Phi đã luống cuống tay chân, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
“Thôi vậy!
Thi Tú Vân và Diệp Vân Long nắm chặt tay đối phương, nhìn nhau mà cười.
“Cứ như thế này, chúng ta cũng có thể xuống đó với Thiên Nhi rồi!”
Lúc này đây, bức tường sóng biển khổng lồ chỉ còn cách đám đông khoảng nửa tấc.
Ngay trong thời khắc sinh tử này, một tiếng nổ không khí đầy bén nhọn vang lên từ phía sau mọi người.
Họ chỉ nhìn thấy một vệt sáng xanh lam xẹt qua trước mắt, một giọng nói thong dong cực kỳ quen thuộc vang lên.
“Ngưng tụ!”
Câu này vừa dứt lời, bức tường nước vốn phải đập thẳng vào đám đông bỗng chốc dừng khựng, cứ thế đã bị ngăn cản.
Thi Tú Vân và những người kia run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ khó tin, chỉ thấy một bóng người cao gầy và thẳng tắp, đứng ngay trên đỉnh sóng! cảnh tượng này giống hệt như xưa, cả vùng trời cũng vì thế mà đông cứng lại!
“Rào!”
Sóng biển khổng lồ bỗng dưng bị cản lại, một bóng người đạp lên tầng không, cưỡi lên cơn sóng lớn.
Cậu chỉ đứng đó thôi, tuy bóng dáng không quá cao lớn, nhưng lại thẳng tắp, như thể dù trời có sập xuống, cậu cũng thể trấn áp bằng một tay.
“Đó là…”, Đạm Đài Tô Mộc quệt vết máu nơi khóe miệng, biểu cảm hết sức ngạc nhiên.
Bóng dáng trước mặt, dù không quá quen thuộc, nhưng dấu ấn đã in sâu trong đầu cô không thể nào phai đi được. Cô tin rằng mình sẽ không nhìn nhầm.
Người đàn ông vốn đã chết đi, lúc này đang đứng trên đầu họ.
Mà những người quen thuộc với Diệp Thiên như Thi Tú Vân hay Diệp Vân Long đã kinh ngạc đến sững sờ, nhất thời quên sạch mọi ngôn từ.
Diệp Thiên đã mất hết dấu hiệu của sự sống ngay trước mặt họ, chính tay họ đem cậu đi chôn, vậy mà bây giờ cậu vẫn sống sờ sờ và xuất hiện ngay tại đây, còn thay họ ngăn cản đòn tấn công chí mạng.
Lẽ nào đây là ảo ảnh của họ trước khi chết sao?
Khi mấy người kia vẫn còn chìm trong nghi hoặc thì bóng người cao gầy trong không trung chậm rãi quay đầu, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy với Thi Tú Vân.
“Mẹ, con đến muộn rồi!”
Chỉ một câu nói này thôi cũng khiến Thi Tú Vân trào nước mặt, gương mặt lộ rõ vẻ kích động.
Bà biết rằng đây không phải là mơ, đứa con trai vô địch thiên hạ kia đã trở về rồi: “Tốt quá rồi!”
Long Định Thiên thấy Diệp Thiên xuất hiện mà gương mặt cũng nở nụ cười hiếm có, nắm đấm không khỏi siết chặt lại.