Chương
Diệp Thiên cất Tử Kim Luân vào trong nhẫn không gian, sau đó liếc nhìn về phía những người còn lại của Long Trì. Chín vị thẩm phán vương trước đó của viện trọng tài hết hồn vội vàng gập đầu xin tha mạng.
Thế nhưng Diệp Thiên không hề cho họ cơ hội. Cậu chỉ nâng tay lên vẻ quét trong không gian.
Một đường cong hoàn hào xuất hiện trước mặt chín người và quét một đường rất ngọt qua cổ của họ. Cổ lập tức lìa đầu, máu bắn xối xả.
Khoảnh khắc này, những người còn lại của Long Trì đều đứng ngây như phỗng, tất cả đồng loạt quỳ gối trong không trung trước Diệp Thiên với vẻ hoảng sợ.
“Cầu xin Diệp đế vương tha mạng, từ này về sau tôi sẽ trung thành cho tới chet!”
Lúc này, tất cả đều cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu như để họ chọn lựa lại một lần nữa thì dù họ có chết cũng sẽ không gia nhập Long Trì, bán mạng cho Bạch Phá Thiên.
Ai ngờ, Diệp Thiên – người đã bị công bố đã chết lại đột nhiên sống lại chứ.
Diệp Thiên chẳng buồn để tâm tới họ, chỉ quay qua nhìn Long Định Thiên và thản nhiên nói: “Những người này xử lý thế nào do ông quyết định nhé!”
Sau đó cậu ngước nhìn về phía Thi Tú Vân và những người thân: “Mẹ, mọi người quay trở về thủ đô trước đi!”
“Con vẫn còn việc phải làm!”
Thi Tú Vân và Diệp Vân Long nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
“Thiên Nhi, Long Trì đã bị tiêu diệt, con còn làm gì nữa?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, chỉ có điều nụ cười chẳng có chút ấm áp nào: “Mặc dù Long Trì đã bị tiêu diệt nhưng đâu chỉ có mỗi Long Trì!”
“Một vài kẻ nắm quyền, nếu như không được dạy dỗ thì không biết đường hối hận!”
Nghe Diệp Thiên nói vậy đám đông bèn tái mặt.
Long Trì cấu kết với Hợp Chúng Quốc, điều này ai cũng biết. Diệp Thiên nói vậy thì lẽ nào cậu muốn đối phó với Hợp Chúng Quốc sao?
Đây là đại quốc số một đương thế, có đủ vũ khí hạt nhân, so với Long Trì thì không biết là mạnh hơn biết bao nhiêu lần, Diệp Thiên đối đầu kiểu gì chứ?
Khi đám đông đang vô cùng ngạc nhiên thì thoắt cái Diệp Thiên đã biến mất giữa mặt biển.
Hợp Chúng Quốc nằm ở bán đảo Kitsap Peninsula. Nơi đây không chỉ là địa điếm chiến lược trọng yếu mà đồng thời còn là một trong bốn căn cứ hải quân của Hợp Chúng Quốc.
Hôm nay, quân đội Hợp CHúng Quốc định diễn tập tại vùng biển này, khi cuộc diễn tập bắt đầu thì bỗng có một chấm đỏ xuất hiện trên rada của căn cứ hải quân.
“Báo cáo, có vật thể bay không rõ ràng đang tiếp cận căn cứ với tốc độ vượt âm thanh, dự tính còn mười lăm phút nữa sẽ tới. Có cần cử máy bay chiến đấu bắn hạ không ạ?”
Người canh chừng lập tức báo cáo thông tin lên cho cấp trên. Một tướng tinh Hợp Chúng Quốc với cành Olive trên vai và đôi mắt sâu thẳm hừ giọng lạnh lùng.
“Giờ mà còn có người dám khiêu chiến với sự uy nghiêm của Hợp Chúng Quốc cơ à, đúng là chán sống!”
“Cử hai chiếc FC tiến lên, bất luận thân phận đối phương là gì thì cũng lập tức bắn hạ!”