Chương
“Linh hồn của bốn thần thú sao?”
Diệp Thiên chắp tay sau lưng với ánh mắt dao động.
Cậu không biết rằng giữa hai tay và hai chân của cậu cũng đang phát ra bốn luồng sáng, mỗi luồng đều đối ứng với bốn thần thú kia.
“Grào!”
Trong nháy mắt, bốn thần thú dường như có sự cảm ứng, sau tiếng gầm gừ chúng lập tức biến hình thành bốn luồng sáng như được thứ gì đó điều khiển phóng về tứ chi của Diệp Thiên. Khoảnh khắc này, bầu trời thủ đô bỗng nổi gió bão vần vũ, nước lửa giao thoa, sức mạnh mới bỗng chốc được hình thành.
Tiếng thú gầm vang vọng đất trời, nhiều người dân ở thủ đô đều vô cùng kinh hãi, nhưng lại không biết tiếng thú gầm này phát ra từ nơi nào.
Giờ phút này, mấy người Thi Tú Vân mới chạy từ phòng khách tới sân vườn, cảnh trước mắt khiến bọn họ sững sờ đứng im tại chỗ, không dám tiến thêm bước nào.
Bốn tia sáng giống như có sinh mệnh chia ra bốn hướng, lần lượt chui vào hai tay hai chân của Diệp Thiên. Vào giây phút này, ấn kí Kỳ Lân trên cánh tay trái, ấn kí Phượng Hoàng Băng trên cánh tay phải, ấn kí Rồng Gió trên bắp chân trái và ấn kí Lôi Hổ trên bắp chân phải của cậu đồng thời tỏa ra ánh sáng ngút trời, hòa cùng bốn tia sáng kia. Bốn linh thể thần thú giống như tìm được chủ nhân mới, vui vẻ bay lượn xung quanh Diệp Thiên với thái độ cực kì thân thiết.
Bản thân Diệp Thiên cũng không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy.
Bốn sức mạnh có thuộc tính hoàn toàn khác nhau giống như đã hẹn trước, cùng lúc đi theo tứ chi của cậu gột rửa cơ thể. Bốn luồng sức mạnh gió, lửa, băng, sấm cuồn cuộn bắt đầu càn quét điên cuồng, gột rửa mỗi một tế bào trong cơ thế cậu.
Cậu có thể cảm nhận được, Phệ Thiên Thần Thể vốn đã mất đi của mình đang hồi sinh nhờ sự gột rửa của bốn sức mạnh này. Căn nguyên của sức mạnh thân xác bị rút ra khỏi cơ thế từng chút một, khiến thể xác cậu hồi phục đến trạng thái đỉnh cao một cách nhanh chóng.
Không chỉ như vậy, Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể cậu cũng bắt đầu biến đổi theo sự hội tụ của bốn luồng sức mạnh. Phệ Thiên Huyền Lực vốn chỉ chủ sinh tử bắt đầu dung hợp bốn loại thuộc tính băng, lửa, gió, sấm. Theo sự chuyển biến của bốn tia sáng, bốn phía quanh cơ thể cậu cũng có lửa, băng, sấm sét, gió xoáy sinh sôi không ngừng, không thể cắt đứt.
“Linh thế thần thú sao?”.
Cậu vừa hưởng thụ sức mạnh trong cơ thể không ngừng hồi phục, vừa khẽ lẩm bẩm.
Thi Mạc từng nói với cậu, tứ chi cậu có ấn kí của bốn thần thú, đó là minh chứng mà Tứ Tượng Thần Quân để lại. Nhưng từ trước tới nay, cậu chưa từng sử dụng những sức mạnh này, bây giờ những ấn kí thần thú trên tứ chi cậu giống như dã thú ngủ say vừa mới thức
tỉnh, bùng nổ ra những luồng sóng sức mạnh mạnh mẽ, đẩy sức mạnh tinh thần, chân lực và xác thịt của cậu lên đỉnh cao.
Lúc này, Diệp Thiên hoàn toàn vứt bỏ mối liên hệ với thế giới bên ngoài, đi vào thế giới ý thức của chính mình. Trạng thái này thường được người tu luyện gọi là nội thị, võ giả hoặc người tu tiên sẽ tự mình quan sát bản thân, trừ khi chịu sự kích động và uy hiếp từ thế giới bên ngoài, nếu không trạng thái này sẽ kéo dài đến khi nào cậu hấp thu sức mạnh xong.
Bốn luồng sức mạnh do linh thể thần thú mang đến giống như liều thuốc bổ, tiếp tế cho sức mạnh của Diệp Thiên bị mật mã bí ẩn kia phong ấn.
“Đại trưởng lão!”, Thi Tú Vân cẩn trọng đi đến bên cạnh Thi Mạc, lo lắng hỏi: “Tiểu Thiên bị làm sao vậy? Bốn linh thể của dị thú kia là thế nào?”.
Thi Mạc đứng thẳng người, vừa dùng sức mạnh tinh thần bảo vệ thần hồn của Hoa Lộng Ảnh, vừa trả lời: “Bốn dị thú đó là bốn thần thú do ông tổ của cô, Tứ Tượng Thần Quân thu phục, là vật quý hiếm mà ở Trái Đất không hề có!”.