Chương
“Đây chính là phúc trạch mà linh thể thần thú mang lại sao?”.
Thi Mạc lẩm bẩm, trong mắt chứa sự cảm khái và ao ước vô tận. Diệp Thiên không hổ danh là đứa con sao trời của Trái Đất, sức mạnh như vậy chỉ có người duy nhất được chọn mới có thế nắm giữ.
Lúc này, Diệp Thiên cũng chậm rãi đứng dậy, trên cơ thế cậu tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, sau đó bốn màu đỏ, lam, xanh, tím thay phiên hoán đổi cho nhau, vô cùng kì diệu.
Cậu chỉ cảm thấy sức mạnh cực kì dồi dào đang sôi trào trong cơ thể, khiến cậu không khỏi quát lên một tiếng vang dội.
Khi tiếng quát của cậu truyền ra, bầu trời lập tức xuất hiện khe nứt, hiện ra một khe hở màu đen dài mấy trăm mét, vô cùng đáng sợ.
“Quay lại rồi, mọi thứ đều quay lại rồi!”.
Cậu nhắm mắt, điều chỉnh lại sức mạnh cuộn trào trong cơ thể. Sấm sét, gió xoáy, lửa trên bầu trời đều biến mất. Giây lát sau, điều khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Ba đóa hoa kì lạ rực rỡ, bao trùm trong ánh sáng, lặng lẽ nở rộ trên đính đầu Diệp Thiên.
“Đây là… hoa chỉ cảnh?”.
Lúc này, Thi Mạc hiểu nhiều biết rộng cũng không kìm được thay đổi sắc mặt, vô cùng chấn động.
Ông ta chỉ từng nhìn thấy đóa hoa ánh sáng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Thiên qua sách cổ, chưa từng tận mắt nhìn thấy nó. Đóa hoa ánh sáng này được gọi là hoa chỉ cảnh.
Khi loài hoa này nở rộ trên đỉnh đầu của một người, có nghĩa một loại sức mạnh nào đó của người đó đã đạt đến đỉnh điếm trên hành tinh, không thế tiến thêm nữa, do đó được gọi là hoa chỉ cảnh.
Người bình thường muốn đạt đến cảnh giới như vậy chỉ như nằm mơ giữa ban ngày. Ngay cả những nhân vật xuất chúng như Tứ Tượng Thần Quân và Thiên Luân cũng chưa từng tu luyện ra được hoa chỉ cảnh. Thế mà bây giờ, trên đỉnh đầu Diệp Thiên lại xuất hiện hoa chỉ cảnh, hơn nữa một lần có đến ba đóa.
Người khác không biết điều này có nghĩa gì, nhưng ông ta thì biết rất rõ.
Điều này chứng tỏ ba loại sức mạnh thể xác, tinh thần và chân lực của Diệp Thiên đã đạt đến đỉnh điểm của hành tinh Trái Đất này, không thể hơn được nữa.
Đây mới thật sự là… tam hoa tụ đỉnh!
“Tam hoa tụ đỉnh sao, không ngờ mình lại có ngày nhìn thấy được cảnh tượng này”.
“Đây là phúc trạch đến thế nào, khiến người ta ao ước đến thế nào!”.
Trong mắt Thi Mạc đã tràn đầy cảm khái, nhìn ba bông hoa chỉ cảnh lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thiên, đã không biết làm sao dùng lời để hình dung tâm cảnh của ông ta lúc này.
Mặc dù những người khác không biết tam hoa tụ đỉnh là gì, nhưng suy cho cùng vẫn có thể cảm giác được sức mạnh to lớn dồi dào trên cơ thể Diệp Thiên, còn khiến người ta khiếp sợ hơn so với trước kia.
“Phù!”.
Diệp Thiên há miệng, thở ra một hơi khí đục. Bốn luồng sáng trên người dần dần biến mất, ba bông hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu cũng biến mất theo.
Cậu giương mắt nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Bây giờ, cậu dường như có thể cảm nhận được linh tính và sinh mệnh của vạn vật trên thế gian. Cho dù là một cành cây một ngọn cỏ, cậu cũng có thể hiểu được tình cảm và ước mong của chúng, giống như mọi thứ trên Trái Đất đều nằm trong tay cậu.