Cô mang vẻ tức giận kèm chút tò mò ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú xuất hiện trong mắt cô.
Khuôn mặt này có hơi lạ lẫm, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy có hơi quen thuộc, nhất là ánh mắt của bạn nam này, khiến cô thấp thoáng có cảm giác hoài niệm.
Trong khi cô còn đang thắc mắc, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.
“Con bé này, sao thế, mới có vài năm mà không nhận ra anh nữa à?”.
Giọng nói của Diệp Thiên vừa là trêu đùa lại mang vẻ cưng chiều, khiến đôi mắt xinh đẹp của Cố Giai Lệ rưng rưng, biểu cảm hết sức kinh ngạc.
Một lúc sau, trong mắt cô là sự vui mừng khôn xiết, cô xúc động nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên như một đứa bé vui mừng thốt lên.
“Anh Diệp Thiên, anh là anh Diệp Thiên à?”.
Phản ứng của Cố Giai Lệ khiến không khí trong phòng học như cô đặc lại.
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ Cố Giai Lệ nổi khùng, chuẩn bị xem kịch hay, nhưng những gì xảy ra trước mặt lại khiến bọn họ há hốc mồm.
Đây còn là một Cố Giai Lệ trầm lặng, thái độ luôn dửng dưng lạnh lùng trước các bạn nam sao?
Cảnh tượng này đúng lúc bị một bạn nam đẹp trai vừa bước vào cửa thì nhìn thấy, bạn nam này đờ mặt ra, mấp máy miệng, cảm giác vô cùng sốc.
Cố Giai Lệ vui mừng nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, tuy thay đổi rất nhiều nhưng cô vẫn có thể nhận ra được những đường nét quen thuộc.
“Là anh đây!”, Diệp Thiên dịu dàng sờ đầu Cố Giai Lệ cười nói: “Mới năm nào còn bé mà cũng đã lớn rồi nhỉ!”.
Sau khi Cố Giai Lệ chắc chắn là Diệp Thiên, cũng không cần biết bản thân đang ở trong lớp học hay ở đâu, cô nhào vào lòng cậu, nước mắt rơi lã chã.
“Anh Diệp Thiên, em cứ tưởng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa, anh có biết là em có rất nhiều điều muốn nói với anh không?”.
Diệp Thiên vỗ nhẹ vào lưng Cố Giai Lệ, trong mắt thoáng hiện sự thương xót.
Một cô gái tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thậm chí phải dùng bộ dạng lạnh lùng để bao bọc lấy bản thân trong hơn hai năm liền, thực sự không dễ dàng.
“Được rồi, anh về rồi, có chuyện gì em đều có thể nói với anh!”.
Cố Giai Lệ vốn định nói gì đó, nhưng tiếng chuông vào học reo lên, cô mới hậm hực buông tay ra.
Diệp Thiên mỉm cười với cô, ra hiệu vào học trước đã, rồi cậu lại quay về bàn cuối ngồi.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên với vẻ không dám tin.
“Woa, người anh em, rốt cuộc cậu và Cố Giai Lệ có quan hệ gì thế, vừa gặp cậu mà cậu ấy đã ngã vào lòng cậu rồi, tôi phục cậu đó!”.
Bạn nam trước đó bắt chuyện với Diệp Thiên nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Hi hi, người anh em, cậu đúng là phá kỷ lục trường chúng ta, thế mà lại có thể khiến một hot girl lạnh lùng như Cố Giai Lệ lộ ra tính trẻ con, chuyện này mà truyền ra ngoài không biết sẽ gây chấn động đến mức nào!”.
“Nhất là Âu Hạo Thần, cậu nhìn biểu cảm của cậu ta kìa, như thể trúng kịch độc vậy, vui quá đi, ha ha!”.
Diệp Thiên nhìn theo phía ánh mắt của cậu ta, đúng lúc nhìn thấy một bạn nam đứng thừ người ở cạnh cửa lớp, sắc mặt cậu ta đen lại, cũng đang nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ thù địch.
Diệp Thiên chỉ nhìn lướt qua cậu ta một cái rồi lập tức quay đầu lại không để ý nữa, một nhân vật như vậy không đủ tư cách để cậu phải nhìn lâu.
“Người anh em, để tôi giới thiệu nhé, tôi là Bành Lượng, người như cậu tôi phải kết bạn mới được!”.
Bành Lượng nói với vẻ hồ hởi, tự giới thiệu trước.
Diệp Thiên thấy vậy mỉm cười nói.
“Tôi tên Diệp Thiên!”.
Khoảng vài phút sau, cô chủ nhiệm đã vào trong lớp.
“Chào các em, thông báo với các em là hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới chuyển đến, gia nhập vào gia đình A của chúng ta!”.
Cô giáo vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều dồn về phía bàn cuối.
.