Diệp Thiên cười nhẹ nói: “Đã sáu năm rồi cô Hà vẫn nhớ hình dáng của cháu, cháu cũng ngạc nhiên đấy!”.
Người phụ nữ xinh đẹp tên là Hà Tuệ Mẫn, là người Diệp Thiên vô tình quen được trong tám năm qua, khi đó Diệp Thiên không có gì cả, vô cùng thê thảm, là Hà Tuệ Mẫn đã giúp cậu, nên cậu luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích trước tấm lòng của Hà Tuệ Mẫn.
“Làm sao mà không nhớ được chứ, năm đó cô lên núi bị lạc đường, nếu không có cháu dẫn đường thì không biết cô có thể ra khỏi đó không ấy chứ!”.
Hà Tuệ Mẫn tươi cười niềm nở, gặp được Diệp Thiên bà ấy cảm thấy rất vui.
“Cô Hà, lần này cháu đến là vì…”.
Diệp Thiên vừa nói, vừa thò tay vào trong ba lô, muốn lấy một thứ gì đó ra, nhưng Hà Tuệ Mẫn lại nhanh tay đặt ba lô của cậu xuống.
“Thôi đừng nói gì nhiều, Diệp Thiên, cháu mau đi tắm rửa đi, để cô đi lấy cho cháu bộ đồ!”.
Bà ấy nói xong liền đẩy Diệp Thiên về phía nhà tắm.
Diệp Thiên không từ chối được, đành cứ thế thuận theo, khi cậu vừa bước đến hành lang, trên cầu thang đột nhiên vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dồn dập, sau đó là tiếng hét thất thanh.
“Á!”.
“Anh là ai, sao anh lại ở trong nhà tôi?”.
Diệp Thiên hơi quay mặt qua, ở phía cầu thang đang có một cô thiếu nữ khoảng , tuổi đứng ở đó.
Khuôn mặt cô ta không trang điểm, đường nét rất đẹp, cả khuôn mặt sạch sẽ tinh khôi, mái tóc suôn mượt đen nhánh rũ xuống chạm eo, chân xỏ đôi dép lê hoạt hình, lộ ra ngón chân trông rất đáng yêu.
Cô gái cao khoảng một mét rưỡi đến một mét sáu, mặc chiếc váy ngắn màu hồng, đôi chân thon dài trắng muốt, trông rất lôi cuốn.
Một cô gái như vậy nếu là trong trường học chắc chắn sẽ ở cấp độ hoa khôi của trường.
Đôi mắt to tròn hoảng hốt của cô ta lúc này đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên không trả lời, Hà Tuệ Mẫn đứng bên cạnh vội vàng đi tới giải thích: “Nguyệt Nguyệt, đây là Tiểu Thiên, không phải ngạc nhiên làm gì!”.
Bà ấy nói xong, quay đầu nói với Diệp Thiên: “Tiểu Thiên, cháu cứ kệ đi, mau đi tắm đi nhé!”.
Diệp Thiên gật đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn cô gái, rồi quay người đi vào trong phòng tắm.
Cô gái đi xuống cầu thang, nhìn Hà Tuệ Mẫn với ánh mắt khó hiểu.
“Mẹ, ai thế mẹ, ăn mặc rách rưới, sao lại đến nhà mình thế?”.
Hà Tuệ Mẫn kéo cô gái vào đến ghế sofa rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Nguyệt Nguyệt, con còn nhớ trước đây mẹ từng kể với con là mẹ bị lạc đường ở Cán Tây, đi lạc vào sâu trong rừng, và có người đã dẫn mẹ đi ra không?”.
“Là anh ta sao?”.
Cô gái liền hiểu ra, nói với vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, cậu ấy vừa mới tới, chắc là vì cuộc sống không được suôn sẻ nên mới ăn mặc như vậy, con không được khinh thường người ta đâu đấy, cậu bé này tâm địa tốt bụng, là một người rất tốt đó!”.
Cô gái gật đầu, nhưng trong lòng lại vẫn có vài phần coi thường.
Những người mà hàng ngày cô ta tiếp xúc, có ai không phải là con nhà giàu đâu.
Cô ta đã bao giờ tiếp xúc với kiểu đàn ông lôi thôi nhếch nhác như vậy đâu chứ?
Nhất là người đàn ông này còn chạy vào trong phòng tắm của nhà cô ta để tắm, nghĩ đến cái cơ thể bẩn thỉu kia là cô ta lại cảm thấy hơi buồn nôn.
“Tiểu Thiên, cô để quần áo của cháu ở đây nhé, cháu ra thì lấy mà mặc!”.
Hà Tuệ Mẫn để quần áo đặt ở vách ngăn phòng tắm, Diệp Thiên ở bên trong ‘vâng’ lên một tiếng.
.