Chương
“Lẽ nào là Đông Hoàng Thái Nhất được tôn xưng là chí tôn của yêu tộc thời kỳ thượng cổ thần hóa?”.
“Chính là hắn!”, linh hồn trái đất gật đầu, giọng điệu nặng nề.
“Hoàng Đế là thống lĩnh nhân tộc, còn Đông Hoàng Thái Nhất thống lĩnh yêu tộc, một mình độc tôn. Hai người có thể gọi là thiên tài, vô cùng xuất chúng, cho nên mới lần lượt được Trái Đất lựa chọn trở thành đứa con sao trời. Chỉ là đạo xử thế của hai người này hoàn toàn khác nhau”.
“Hoàng Đế nghiêng về nhân đức, Đông Hoàng Thái Nhất lại nghiêng về giết chóc đẫm máu. Hắn muốn biến Trái Đất thành vườn sau nhà hắn, phục vụ hắn hưởng lạc. Cuối cùng, bọn họ cũng giống như cậu và Thiên Luân ngày nay, hai đứa con sao trời đứng ở thế đối lập, tiến hành một trận quyết đấu”.
“Trong trận quyết đấu đó, sức chiến đấu bản thế của hai người ngang nhau, khó phân thắng bại. Nhưng cuối cùng, Hoàng Đế đã cảm ngộ được chân lý của đứa con sao trời, tiến bộ ngay lúc đó, áp chếĐông Hoàng Thái Nhất”.
“Sau trận chiến, Hoàng Đế đã hoàn toàn chứng thực danh tiếng người mạnh nhất đương thời, trở thành người bảo vệ thưc thu của Trái Đất”.
Nói đến đây, linh hồn trái đất lắc đầu: “Vốn dĩ trò cười đó đã được đặt dấu chấm hết, Hoàng Đế bước vào tiên lộ phi thăng, nhưng tôi không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất cũng dựa vào cách của mình, tìm được phương pháp mở ra con đường hướng đến vũ trụ”.
“Vì chuyện đó, hắn không tiếc tàn sát dòng giống đồng bào của mình, dùng máu của trăm nghìn đại yêu dung luyện trải đường cho mình, dẫn đến phản ứng bài xích của pháp tắc Địa Cầu, buộc hắn phải rời khỏi Trái Đất. Mặc dù phương pháp này vô cùng cực đoan, nhưng hắn đã thật sự thành công rời khỏi Trái Đất, cũng xem như một kiểu phi thăng”.
“Điểm này Tứ Tượng Thần Quân năm xưa cũng giống với Đông Hoàng Thái Nhất, dựa vào sức của mình tìm được phương pháp rời khỏi Trái Đất. Chỉ là, ông ta bị Thiên Luân quấy nhiễu nên mới thất bại”.
Diệp Thiên không trả lời, cậu biết lời nói tiếp theo của linh hồn trái đất mới là trọng điểm.
Quả nhiên, linh hồn trái đất nói tiếp: “Trọng điểm tôi muốn nói với cậu là Đông Hoàng Thái Nhất, mặc dù hắn là đứa con sao trời đã bị trục xuất khỏi Trái Đất, nhưng tài năng và tiềm lực của hẳn lại không thể đo lường”.
“Hắn thoát khỏi sự ràng buộc của Trái Đất, đến biển sao vũ trụ, với dã tâm và tâm cơ của hắn, tất nhiên sẽ nhận được nhiều tài nguyên mạnh mẽ, thực lực tăng tiến. Hắn mang thù hận cực đoan với người được Trái Đất lựa chọn, một khi hai người gặp nhau trong vũ trụ thì sẽ trở thành kẻ thù sinh tử không chết không thôi”.
“Dù cậu không tìm đến hắn, hắn cũng sẽ tìm đến cậu”.
Diệp Thiên nghe vậy, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Lẽ nào tiền bối lo rằng nếu gặp phải ông ta, tôi sẽ không phải là đối thủ của ông ta?”.
Linh hồn trái đất nghiêm túc nói: “Thực lực của cậu thế nào, đương nhiên tôi biết rõ, nhưng vấn đề lớn nhất trong chuyện này là thời gian”.
“Đông Hoàng Thái Nhất đã rời khỏi Trái Đất năm nghìn năm, lăn lộn năm nghìn năm trong vũ trụ, đã tiếp xúc với nền văn minh tu tiên ở vũ trụ sớm hơn cậu rất nhiều. Nếu hắn gặp được cậu sớm, cậu sẽ chịu thiệt!”.
“Nhất là năm đó hẳn còn mang theo pháp bảo chí tôn do linh lực Trái Đất nuôi dưỡng thành, uy lực hai điều này cộng lại sẽ không đơn giản là một cộng một bằng hai”.
“Pháp bảo chí tôn do linh lực Trái Đất nuôi dưỡng?”, trong đầu Diệp Thiên lập tức hiện lên một bảo vật vô cùng nổi tiếng trong lịch sử Hoa Hạ. Ngay cả pháp bảo báo danh hộ thể của nhà họ Thi là “chuông cổ tạo hóa” cũng được mô phỏng từ món pháp bảo truyền kỳ ấy.
Đó chính là pháp bảo chí tôn hàng đầu của yêu tộc – chuông Đông Hoàng!
Chuông Đông Hoàng, pháp bảo tối cao của yêu tộc trong truyền thuyết, chỉ có người mạnh nhất trong yêu tộc mới có thể nắm giữ. Trong ghi chép của sách cổ, chỉ có một người duy nhất nắm giữ chuông Đông Hoàng, chính là vua của yêu tộc – Đông Hoàng Thái Nhất.
“Có lẽ cậu đã đoán được, pháp bảo mà Đông Hoàng Thái Nhất lấy đi chính là chuông Đông Hoàng”.
“Chuông Đông Hoàng tề danh với những thần binh tuyệt phẩm như Hiên Viên Kiếm, Lăng Uyên Thần Kiếm. Bàn về uy lực, nó thậm chí còn hơn cả Hiên Viên Kiếm và Lăng Uyên Thần Kiếm, hơn nữa Đông Hoàng Thái Nhất còn dùng chân lực và máu của mình để dung luyện nó, chuông Đông Hoàng có thể nói đã kết nối thành một với hắn, tâm ý tương thông”.
“Khi xưa, Hoàng Đế nắm hai thanh thần kiếm trong tay cũng chỉ có thể đánh ngang sức với Đông Hoàng Thái Nhất. Nếu không phải cuối cùng Hoàng Đế được sự hỗ trợ của ý chí Trái Đất, muốn thẳng Đông Hoàng Thái Nhất gần như là không thể’.