Chương
Trong lúc thể xác và tinh thần bị giày vò, Diệp Thiên rơi vào mê man và hỗn độn. Nhưng ngay lúc đó, con ngươi trong mắt cậu đột nhiên chuyển động.
Từng hình ảnh lướt qua trong đầu, những gương mặt quen thuộc hiện lên lần nữa, cậu còn nhớ rõ lúc mình rời khỏi Trái Đất đã hứa với bọn họ những gì.
“Phải, mình đã hứa với họ!”.
Sương mù trong mắt cậu dần dần tan đi, cơ thể đã bị máu nhuộm đỏ đứng thẳng lên lần nữa, kiên cường bất khuất.
“Sự mạnh mẽ của người tu tiên không phải mình mới nhìn thấy lần đầu. Dù vừa rồi mình đã chứng kiến một loại sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, nhưng vậy thì đã sao?”.
“Vũ trụ bao la vô tận, đầy rẫy những điều chưa biết được, ai nói sau này mình không thể đạt đến cảnh giới đó?”.
Lúc này, cơ thể Diệp Thiên đã bị bão không gian hủy hoại không còn chỗ nào lành lặn. Mỗi một tấc da thịt đều loang lổ vết máu, nhưng cậu không sợ hãi. Ngược lại, ý chí chiến đấu dâng tràn trong ánh mắt, ba đóa hoa ngũ sắc lặng lẽ hiện ra trên đỉnh đầu.
“Nếu nói mình không thể chống lại toàn bộ lốc xoáy không gian, vậy thì mình nhắm vào một điểm mà tấn công, còn không thể phá vỡ một lỗ trên nó hay sao?”.
Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, nắm tay lại, Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm do sấm sét đúc nên đã được cậu nắm trong tay, sau đó vung mạnh ra.
Chợt thấy một chùm sáng sấm sét khổng lồ lan ra từ trên thân kiếm. Dù bị ảnh hưởng bởi vô số dòng chảy rối không gian làm méo mó đa số sức mạnh sấm sét, nhưng chùm sáng sấm sét ấy vẫn đánh thẳng về một hướng của lốc xoáy không gian.
“Rắc!”.
Sức mạnh sấm sét va chạm với sức mạnh không gian. Trong chớp mắt, không gian vốn đã vô cùng điên cuồng trong dòng chảy rối không gian nay càng trở nên méo mó triệt để. Diệp Thiên cũng bị sức mạnh ấy phản phệ, thần phủ như bị sét đánh, cả người run rẩy. Ý thức của cậu thoáng chốc như rơi vào bóng tối, nhưng cuối cùng lốc xoáy không gian cũng bị đánh thủng một lỗ rộng khoảng một trượng bởi đòn phản công lúc cùng đường của cậu.
Phút cuối trước khi ý thức của Diệp Thiên tan rã, cậu dùng sức mạnh cuối cùng cố gắng tạo ra một lối đi không gian nơi lỗ hổng đó. Con đường không gian được mở ra trong không gian vũ trụ này không biết sẽ thông đến chỗ nào, nhưng Diệp Thiên không hề do dự, lập tức chui vào trong con đường không gian, biến mất…
Ở một ngôi sao không biết tên, trong một khu rừng nguyên thủy rậm rạp sum suê, một khe nứt không gian bỗng nhiên hiện ra. Sau đó, một bóng người mình đầy thương tích, bê bết máu bay ra từ trong đó, rơi mạnh xuống một bụi cây rậm rạp.
Mặt người đó dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, giống như đã rơi vào hôn mê.
Trong khu rừng nguyên thủy, nhiều dị thú thân thể to lớn dường như đồng thời nhìn về phía bụi cây. Mùi máu tanh khiến chúng phấn khởi hẳn lên, nhanh chóng chạy về hướng tỏa ra mùi máu.
Vài con dị thú hung hãn tốc độ nhanh nhất đến chỗ bụi cây trước tiên. Bọn chúng nhìn thấy con người toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất thì đều gầm lên một tiếng, há to cái miệng như bồn máu, không hẹn mà cùng cắn vào cơ thể đó.
“Rắc!”.
Giây lát sau, một tiếng động rõ rệt vang lên, sau đó là loạt tiếng kêu rên vang vọng đất trời.
Mấy con dị thú gãy hết răng, máu trào ra khỏi miệng.