Chương
Ở lại trong dãy núi Ma Thú càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm, dù sẽ có chút tiếp xúc thân mật với Diệp Thiên, nhưng so với nguy hiểm tính mạng thì tính là gì?
“Được!”.
Diệp Thiên không hề do dự, lập tức gật đầu, sau đó quay người khom lưng, ra hiệu cô gái leo lên.
Cô gái chần chừ một lúc lâu mới khập khiễng leo lên lưng Diệp Thiên. Cô ta chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới, lúc tiếp xúc với lưng Diệp Thiên thì cả người cứng đờ, mặt nóng bừng.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, giữ tâm thái bình thường, khẽ giọng nói với Diệp Thiên: “Chúng ta đi thôi!”.
Diệp Thiên không trả lời, chỉ cõng cô ta tiến về phía trước, bước nhanh theo hướng cô ta chỉ. Một nam một nữ đi xuyên qua khu rừng tràn đầy nguy hiểm, dần tiến ra phía ngoài cùng của dãy núi Ma Thú.
Trong lúc di chuyển, những hình ảnh vụn vặt đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Thiên khiến bước chân cậu chậm lại.
Trong những hình ảnh đó, cậu cũng từng cõng một cô gái đi xuyên qua rừng.
“Là ai?”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, trong đầu lập tức hiện lên càng nhiều ký ức vụn vặt.
Trong đầu Diệp Thiên hiện lên một bóng hình xinh đẹp kiêu sa. Trước kia cũng ở trong một khu rừng hẻo lánh không dấu chân người, cậu cõng cô gái đó đi qua nhiều rừng cây nguy hiểm, cuối cùng đưa cô ấy trở về bên cạnh người nhà.
Hình như lúc đó cô gái ấy đã mù hai mắt.
Khi cậu cố gắng nhớ lại dáng vẻ của cô gái và tên cô ấy, ký ức lại trở nên mơ hồ lần nữa, vẫn không nhớ được gì.
“Anh sao vậy?”.
Cảm giác được bước chân của Diệp Thiên dừng lại, cô gái hơi tò mò hỏi.
“À, không có gì, chỉ là tôi nhớ được chút chuyện trước kia, nhưng lại không nhớ được hết”.
Lúc này, Diệp Thiên mới thoát ra khỏi hồi ức, tiếp tục tiến về phía trước.
Cô gái cứ vậy nằm trên lưng Diệp Thiên, trong lòng có vô vàn cảm xúc. Một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ như cô ta tiếp xúc với Diệp Thiên ở khoảng cách gần như vậy, nhưng hai tay Diệp Thiên lại rất quy củ, chỉ dùng lưng bàn tay nâng mông của cô ta, giúp cô ta thoải mái hơn một chút, còn lại không có bất cứ hành động dư thừa nào khác.
Hơn nữa, đến bây giờ cô ta vẫn chưa hề nhắc tới tên mình, Diệp Thiên cũng không hỏi nhiều, không hề có hứng thú với tên tuổi và lai lịch của cô ta. Cô ta rất hiếm khi gặp được một chàng trai yên tĩnh đến kỳ lạ như thế này.
Không chỉ như vậy, tuy cả người Diệp Thiên đầy bụi bặm phong trần, nhưng cơ thể cậu lại không hề có mùi hôi, ngược lại tỏa ra hương thơm thanh mát tự nhiên từ trong ra ngoài. Điều này làm cô ta cảm thấy thư thái thoải mái, không hề thấy phản cảm.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên sự tò mò và chút thiện cảm đối với Diệp Thiên. Một người đàn ông đặc biệt như vậy sao lại đi lạc trong dãy núi Ma Thú? Rốt cuộc cậu có lai lịch thân phận như thế nào?
Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, trong thời gian này chỉ có tiếng chỉ đường của cô ta, còn Diệp Thiên vẫn luôn im lặng không nói, nghe theo sự chỉ huy của cô ta tiến về phía trước, không chủ động bắt chuyện với cô ta nửa câu.