Chương
Đại hiền giả cười tự giễu, lắc đầu. Ngược lại, vào lúc này, vẻ mặt của Diệp Thiên lại trở nên trịnh trọng hơn nhiều, nói với tâm vị hiền giả : Tinh thể của sao Từ Khúc này tôi sẽ cất đây, trong vòng mười năm tôi nhất định sẽ quay lại, mang tinh thể trở lại vùng đất sao Tử Khúc một lần nữa.
Tinh thể sao Tử Khúc và tinh thể Trái Đất đều đại diện cho sức sống của một ngôi sao. Cũng giống như tinh thể Trái Đất, nếu tinh thể sao Tử Khúc rời khỏi sao Tử Khúc quá lâu, sức sống của sao Tử Khúc cũng sẽ dần dần suy kiệt, cho đến khi khô cạn hoàn toàn.
Hoàng Đế giao tinh thể sao Tử Khúc cho cậu, đồng nghĩa trên vai cậu lại gánh thêm trọng trách của một ngôi sao, cậu tuyệt đối không được thất bại!
“Hôm nay, tôi sẽ nghỉ ngơi ở nhà họ Âu, ngày mai vẫn phải nhờ tám người các ông dẫn tôi đến núi Tiên Nhân. Ở đó có trận pháp dịch chuyển không gian mà cha các ông để lại, nó sẽ đưa tôi đến một hành tinh khác”.
“Ở đó còn có một chuyện cha các ông gửi gắm cho tôi, tôi phải đi hoàn thành!”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, tám vị hiền giả âm thầm kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều. Đến cấp bậc như Diệp Thiên và Hoàng Đế đã không phải cấp bậc mà bọn họ có thể chạm tới được.
Tám người chỉ trịnh trọng gật đầu, sau đó thông báo cho các cao thủ loài người ở sao Tử khúc lần lượt rời khỏi nhà họ Âu. Nhưng bên ngoài biệt thự nhà họ Âu vẫn có không ít cao thủ nghe danh mà đến còn nán lại, chỉ để được gặp cao thủ cái thế một mình cứu vớt sao Tử Khúc một lần.
“Ngày mai anh phải đi rồi sao?”.
Khi các cao thủ rời đi hết, Âu Nhã Nhược kéo một chiếc ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, nói với ánh mắt phức tạp.
“Ừ!”.
Diệp Thiên gật đầu, suy cho cùng sao Tử Khúc chỉ là một điểm dừng chân tạm thời của cậu trong hành trình ngao du vũ trụ, cậu sẽ không dừng lại quá lâu.
Nghe lời Diệp Thiên nói, vẻ mặt của Âu Nhã Nhược rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều, có chút mất mát.
Diệp Thiên phát giác ra cảm xúc không ổn định của cô ta, lập tức mỉm cười nói: “Trước khi tôi rời khỏi đây, dẫn tôi đến thành Thiên Nam đi dạo đi, đến Học viện ma võ Thiên Nam mà cô nhắc tới lúc trước được không?”.
Âu Nhã Nhược nghe vậy, trong mắt bỗng sáng lên, vội vàng gật đầu.
Giây lát sau, cô ta nắm lấy cổ tay của Diệp Thiên, không cho từ chối, dẫn cậu bước nhanh ra khỏi cửa.
Ngày hôm ấy, ma pháp sư thiên tài của Học viện ma võ Thiên Nam trở thành một hướng dẫn viên vô cùng nhiệt tình, đi bên cạnh Diệp Thiên, dẫn cậu đi khắp mỗi một ngóc ngách trong Học viện ma võ Thiên Nam, giới thiệu mỗi một đoạn lịch sử liên quan. Thời gian gần hai mươi năm, cô ta chưa bao giờ thể hiện mặt nhiệt tình như lửa giống vậy với người khác.
Diệp Thiên thì lại đóng vai một du khách yên lặng, để cho hướng dẫn viên dẫn đường, hai người đi từ trưa đến tối khuya, lúc đó mới quay về nhà họ Âu.
Ngoài cổng chính của nhà họ Âu, hai người sóng vai nhau. Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, mỉm cười cảm ơn Âu Nhã Nhược: “Cảm ơn cô đã dẫn tôi đi dạo một vòng thành Thiên Nam”.
Âu Nhã Nhược vẻ mặt ôn hòa, cực kỳ dũng cảm đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên: “Nếu anh thích thì tôi có thể dẫn anh đi dạo khắp sao Tử Khúc!”.
Đối với Âu Nhã Nhược tính tình vốn lạnh lùng mà nói, đây đã là lời bày tỏ thẳng thắn nhất mà cô ta có thể nghĩ ra được!