Sau khi Tiêu Hà mất, Diệp Thiên đã trở thành người thân duy nhất của cô.
“Xin lỗi tôi nhờ chút!”.
Đúng lúc này, một giọng con trai đột nhiên vọng lên từ bên cạnh.
Diệp Thiên và Cố Giai Lệ quay đầu lại, chỉ thấy Âu Hạo Thần đang đứng bên cạnh hai người họ với vẻ mặt nghiêm túc.
Âu Hạo Thần có chiều cao tương đương với Diệp Thiên, khoảng .
m, ngoại hình sáng sủa, khí chất nho nhã, đúng như kiểu người khiêm tốn, là bạch mã hoàng tử trong mắt vô số các bạn nữ trong trường.
Cậu ta không cả thèm nhìn Diệp Thiên, mà nhìn về phía Cố Giai Lệ.
“Giai Lệ, đội Karate của trường Trung Nhất ở Thành Môn trưa nay sẽ đến trung tâm huấn luyện của câu lạc bộ Tán Thủ của bọn tớ, phía bộ phận văn nghệ của các cậu chuẩn bị thế nào rồi?”.
Vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng, như thể chỉ đến để bàn việc công vậy, thực ra làm vậy là vì muốn Diệp Thiên nói chuyện với Cố Giai Lệ ít đi.
“Băng rôn và các dây ruy băng màu sắc đều đã chuẩn bị xong rồi, không vấn đề gì cả!”.
Cố Giai Lệ trả lời rất dứt khoát, cô là phụ trách tổ văn nghệ của trường, mỗi lần giao lưu với trường khác, tổ văn nghệ đều phải phụ trách các công việc quảng cáo như vậy.
“Ừ, vậy thì được, lần này đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn đến giao lưu học hỏi với câu lạc bộ Tán Thủ ở trường chúng ta, chuyện này vô cùng quan trọng, tớ đã xin phép cô giáo cho nghỉ hai tiết để đến phòng họp ở tòa nhà Dật Phu để họp, thảo luận thêm một số công việc cụ thể, mọi người đều đến đó rồi, lúc nào thì chúng ta qua đó vậy?”.
Trong giọng nói của Âu Hạo Thần tự mang vẻ chỉ đạo, kiểm soát được toàn cục, khiến không ít bạn nữ trong lớp ngưỡng mộ suýt xoa.
Cố Giai Lệ thấy vậy, do dự một lúc rồi nhìn sang Diệp Thiên.
Diệp Thiên mỉm cười, ngửa tay nói.
“Nhìn anh làm gì, đây là công việc của em, mau đi đi, có gì lúc khác rảnh chúng ta nói chuyện tiếp!”.
Cố Giai Lệ gật đầu, mỉm cười với Diệp Thiên một cái rồi cùng Âu Hạo Thần đi ra khỏi lớp học.
Hai người có chiều cao tương xứng, nam thanh nữ tú, trong mắt mọi người thì đó là một cặp trời sinh.
“Hừ, cái tên Âu Hạo Thần này lúc nào cũng lấy cớ công việc để tiếp cận Cố Giai Lệ, thủ đoạn đúng là hạ đẳng!”.
Bành Lượng trở lại chỗ ngồi, phàn nàn một câu với vẻ khinh bỉ.
Diệp Thiên không hề quan tâm, Cố Giai Lệ vô cùng xinh đẹp, khí chất nổi trội, có người thích cũng là chuyện bình thường.
Cậu đến học ở trường Tam Trung chỉ là vì muốn ở gần hơn với Cố Giai Lệ, âm thầm bên cạnh bảo vệ cô, còn chuyện tình cảm của Cố Giai Lệ, cậu sẽ không can thiệp quá nhiều, nếu Cố Giai Lệ thích Âu Hạo Thần, cậu cũng sẽ không phản đối.
“Phải rồi Diệp Thiên, chắc là cậu không biết nhỉ, hôm nay trường chúng ta có một đội huấn luyện Karate tới, là đội cừ khôi của trường Nhất Trung ở Thành Môn, nghe nói là được huấn luyện viên Kyokushin Karate đai đen đẳng của Đảo Quốc huấn luyện đấy, sức chiến đấu của đội viên nào cũng đều vô cùng mạnh, lần này đến giao lưu học hỏi với câu lạc bộ Tán Thủ của trường chúng ta!”
“Tôi có xem các cao thủ Kyokushin Karate kia biểu diễn trên mạng rồi, tuy Karate là võ của Đảo Quốc, tôi chẳng có thiện cảm gì, nhưng thực sự mà nói đúng là cũng có đường lối của nó đấy, trông thì thấy lực sát thương rất mạnh, tôi định lát nữa đi mở mang tầm mắt, cậu đi cùng không?”.
Ánh mắt Bành Lượng lóe lên, rõ ràng rất có hứng thú với việc này.
“Kyokushin Karate sao?”.
Diệp Thiên thấy vậy, biểu cảm hơi mang vẻ giễu cợt.
Đối với người bình thường mà nói, Kyokushin Karate quả thực mang tính sát thương vô cùng lớn, sức chiến đấu khả quan, nhưng điều này chẳng qua chỉ là chút công phu cỏn con thôi, chứ gặp phải cao thủ nội gia quyền, cho dù là một võ giả ở cấp thấp nhất, cũng hoàn toàn có thể hạ gục được cao thủ Kyokushin Karate đai đen đẳng.
Cũng chỉ có người bình thường không hiểu về võ thuật lắm như Bành Lượng mới có hứng thú với việc này.
“Tôi không đi đâu, tôi chẳng có hứng thú gì với mấy kiểu khua chân múa tay đó!”.
Diệp Thiên lắc đầu từ chối, Bành Lượng thì lại nhíu mày.
Cho dù là Tán Thủ hay là Kyokushin Karate, trong mắt cậu ta đều là những kỹ thuật tấn công lợi hại, Diệp Thiên lại nói những môn này chỉ là khua chân múa tay, cậu ta cảm thấy Diệp Thiên nói khoác mà không biết ngượng.
Hai tiết học liên tiếp trôi qua, Cố Giai Lệ vẫn chưa quay lại, cho đến lúc tan học, Cố Giai Lệ mới xuất hiện ở trong lớp.
“Anh Diệp Thiên, em bận chút việc nên chưa về được, đội huấn luyện Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn đến rồi, em là phụ trách chính của tổ văn nghệ, phải đến đó thị sát tình hình bố trí, chắc là khoảng một tiếng, hay là anh tìm nơi nào đó chờ em, lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé?”.
.