Chương
Ở cuối con đường, cơ thể Thiên Lôi Tử cứng đờ, bị nổ tung thành mảnh vụn bay đầy trời, ngay cả thần hồn cũng bị đánh tan tành mây khói.
Những người của Hiên Viên Điện đều trận trên mắt, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng khiếp sợ Lúc này, Diệp Thiên quay người lại giống như thần ma nhìn về phía bọn họ. Tôi không biết một nghìn năm nay Hiện Viện Điện đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ nhưng chuyện đó đều đã qua rồi ! ”. Từ giờ phút này trở đi, Hiên Viên Điện có tôi!
Trên không trung, Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao.
Ôn Thắng Nam và nhóm người của Hiên Viên Điện lại không có phản ứng, vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc.
Mới vừa rồi, ở ngay trước mặt bọn họ, một vị tu sĩ tiên thiên đỉnh cao đã bị nổ tung thành mảnh vụn, khiến bọn họ nhất thời không thể chấp nhận.
Có thể dễ dàng đánh nát tu sĩ tiên thiên đỉnh cao, dù là trong Hiên Viên Điện của bọn họ cũng chỉ có phó điện chủ và mấy vị trưởng lão từng trải nhiều năm.
Những nhân vật này đều là công thần khai sơn của Hiên Viên Điện, ai cũng từng tham gia trận chiến của nghìn năm trước, chiến lực siêu phàm. Dù Ôn Thắng Nam là thống lĩnh của đội chấp pháp, nhưng với địa vị của cô ta cũng chưa từng thấy bọn họ ra tay.
Bây giờ, một thanh niên trông có vẻ không lớn tuổi, nhưng lại áp đảo một vị tu sĩ tiên thiên đỉnh cao ngay trước mặt tất cả mọi người. Nói tới, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến trường hợp này.
Một lúc lâu sau, mọi người mới hoàn hồn. Ôn Thắng Nam lau sạch vết máu bên khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Diệp Thiên, chắp tay cúi người xuống.
“Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!”.
Những người khác cũng phản ứng lại, cúi người xuống, cảm ơn ơn cứu mạng của Diệp Thiên.
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng chỉ bằng tuổi với các cô, không cần gọi tôi là tiền bối!”, Diệp Thiên tỏ ra thân thiện xua tay, sau đó mới nói tiếp: “Bây giờ có thể dẫn tôi về Hiên Viên Điện được chưa?”.
Nghe vậy, Ôn Thắng Nam hơi khựng lại. Lúc này, cô ta mới nhớ tới vừa rồi Diệp Thiên đã nói “từ giờ phút này trở đi, Hiên Viên Điện có tôi”, cô ta không khỏi nhíu mày.
“Tiền bối cũng là người của Hiên Viên Điện chúng tôi sao? Chẳng lẽ tiền bối là một vị cốt cán của Hiên Viên Điện đã li tán sau trận chiến một nghìn năm trước?”.
Những người khác đều âm thầm gật đầu, cảm thấy phán đoán của Ôn Thắng Nam khá hợp lý. Dù sao trận chiến một nghìn năm trước liên quan rất rộng, đánh cho cả sao Ly trời long đất lở, gần như không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Các cao thủ của Hiên Viên Điện cũng mất tích sau trận chiến đó, không biết đi về đâu.
Mặc dù trong một nghìn năm này, có không ít lão thần cốt cán ngày trước lục tục quay về Hiên Viên Điện, nhưng vẫn còn nhiều trưởng lão tiền bối trước kia chưa quay về.
Bọn họ cho rằng, Diệp Thiên cũng là một trong số đó.
“Tôi không phải!”.
Không ngờ Diệp Thiên lại nói một câu như vậy, phủ định tất cả dự đoán của mọi người.
“Nói đúng hơn, tôi đến giúp đỡ Hiên Viên Điện”.
“Không phải người của Hiên Viên Điện chúng tôi? Nhưng lại đến giúp Hiên Viên Điện?”.
Ôn Thắng Nam nghe vậy thì nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên cảnh giác.
“Rốt cuộc cậu là ai, vì sao muốn đến Hiên Viên Điện?”.
Cô ta đảm nhiệm thống lĩnh đội chấp pháp nhiều năm, đương nhiên đã hình thành hệ thống nhìn người phán đoán của riêng mình. Những năm qua, cô ta gặp được không ít người giả trang là cốt cán năm xưa của Hiên Viên Điện, cố ý tiếp cận người của Hiên Viên Điện, từ đó đạt mục đích tiến vào tổng bộ Hiên Viên Điện.