Chương
Diệp Thiên lại không quan tâm phản ứng của bốn vị trưởng lão, tiếp tục bước tới phía trước, đến lúc này, cậu đã bước hẳn vào trong Kỳ Môn Cục.
Vừa mới bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng sức mạnh trận pháp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, áp lực vô cùng tận trút nghiêng xuống, nhắm vào người cậu.
Bốn vị trưởng lão thấy Diệp Thiên không những không lùi lại mà còn tiến thêm, đang định quát lên, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện áp lực trên người mình đã giảm bớt.
Trước đó, chín mươi phần trăm sức mạnh của Kỳ Môn Cục đều dùng để khống chế bốn người họ. Nhưng vào lúc Diệp Thiên bước vào trong cục, áp lực đó giống như được chuyển di, bỗng dưng biến mất, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Đúng lúc này, ánh mắt của Phong Hậu đã di chuyển từ bốn người họ sang phía Diệp Thiên.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Phong Hậu, Diệp Thiên mặc áo trắng, gương mặt tuấn tú, trong đầu ông ta lập tức hiện lên bóng dáng tuyệt thế thống trị chúng sinh, ngự trị cả dải Ngân Hà. Chính kẻ đó đã bức ép Hiên Viên Điện đi đến bước đường phải lẩn trốn như ngày hôm nay.
Ngay tức khắc, trong đầu ông ta nổ ầm một tiếng, màu đỏ máu trong mắt cũng trở nên đậm thêm, sát ý dâng lên trong mắt.
“Dương Diệt Sinh, ông đến đúng lúc lắm!”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, khóe miệng cong lên nụ cười khát máu.
“Hôm nay, tôi sẽ dùng máu của ông rửa mối nhục của Hiên Viên Điện năm xưa!”.
Dứt lời, ông ta giẫm mạnh vào hư không.
“Chữ Càn, Viêm Tức!”.
Trước mặt ông ta bỗng nhiên hiện ra một quả cầu lửa rộng mấy chục trượng. Quả cầu lửa này vừa xuất hiện đã điên cuồng hút lấy linh lực đất trời ở xung quanh, ánh sáng đỏ càng lúc càng lan rộng. Sau đó, một chùm lửa vô cùng nóng bỏng bỗng nhiên bay đi, giống như một con rồng lửa quét ngang chân trời, lao về phía Diệp Thiên.
“Cẩn thận!”.
Bốn vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, ngay cả bốn người họ hợp sức cũng không dám nói có thể chống đỡ đòn tấn công của Phong Hậu một trăm phần trăm. Bây giờ, một thanh niên xấp xỉ tuổi của đệ tử bọn họ lại đối kháng trực diện với Viêm Tức, e rằng chỉ trong nháy mắt sẽ thiêu đốt cậu không còn mảnh xương.
Bốn người nghĩ đến đó, đồng thời sử dụng thân pháp, chuẩn bị hợp sức chống lại đòn Viêm Tức này.
Ngay khi ấy, bọn họ lại cảm nhận được dưới chân có một làn sóng cực kỳ nóng cháy đang tuôn trào, khiến cho bốn người đồng thời biến sắc.
“Soạt!”.
Bốn cột lửa cùng lúc tuôn ra từ Kỳ Môn Cục dưới chân bọn họ, lực xung kích mạnh mẽ đánh bay bọn họ ra ngoài. Nếu không phải bọn họ kịp thời dùng chân lực ngưng tụ như thực thể chống đỡ, sợ rằng nhiệt độ tích trữ trong cột lửa đó đã làm bọn họ bị thương.
Chỉ một đòn đã đánh bay bốn người họ ra khỏi Kỳ Môn Cục.
Bốn người kinh ngạc nhìn lại, càng lúc càng cảm thấy chấn động. Bọn họ không ngờ khi Phong Hậu sử dụng Viêm Tức lại có dư lực tấn công bốn người họ cùng một lúc. Thực lực này còn đáng sợ hơn những lần Phong Hậu phát điên thể hiện ra trước kia.
“Nguy rồi!”.