Chương
Trên đỉnh núi chính, trong đại sảnh Hiên Viên Điện, Ôn Thắng Nam bưng khay đi thẳng đến ghế chính của đại sảnh, nhẹ nhàng đặt trản trà trong khay xuống.
Người ngồi ở ghế chính chính là Diệp Thiên, sau khi Phong Hậu biết mối liên hệ giữa cậu và Hoàng Đế thì lập tức sắp xếp cho cậu ngồi ở ghế chính. Dù cậu có từ chối thế nào, mọi người ở Hiên Viên Điện vẫn khăng khăng như vậy.
Nhìn thấy động tác có chút không thạo của Ôn Thắng Nam, Diệp Thiên bật cười. Cậu lại không ngờ, thống lĩnh của đội chấp pháp kiêu ngạo lạnh lùng lại làm những việc vặt như bưng trà rót nước.
Ôn Thắng Nam vất vả lắm mới pha xong trà cho Diệp Thiên, nhìn ý cười trên mặt Diệp Thiên, cô ta lập tức đỏ mặt, gương mặt có chút ngượng ngùng.
“À… Thần Tử đại nhân, trước kia tôi chưa từng làm qua những việc này nên làm không được tốt, anh đừng trách tôi!”.
Cô ta nghĩ tới lúc trước mình đã nghi ngờ Diệp Thiên đủ kiểu, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ.
Diệp Thiên lại hào phóng xua tay, thuận tiện bưng một ly trà lên uống.
Ôn Thắng Nam cẩn thận như vậy, mặc dù có nhạy cảm quá, nhưng tất cả đều xuất phát từ sự an toàn và lợi ích của môn phái, có thể hiểu được. Những chuyện nhỏ thế này sao cậu lại để bụng chứ.
Ôn Thắng Nam đứng thẳng người lên, bất giác âm thầm đánh giá Diệp Thiên. Nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên, cô ta nhất thời hơi xuất thần.
Cô ta là thống lĩnh của đội chấp pháp Hiên Viên Điện, dù là trong môn phái hay là ngoài môn phái, cô ta đều đã gặp qua không ít thanh niên tài tuấn, tuyệt đại thiên kiêu. Đa số những người đó đều rất ngông cuồng, nhuệ khí hơn người, nhưng lại không có ai trầm ổn như Thái Sơn, nhẹ như liễu bay giống Diệp Thiên.
Diệp Thiên cho cô ta cảm giác như mọi thứ trên thế gian đều nằm trong tay cậu, không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm.
Cho đến khi Diệp Thiên đặt tách trà xuống, cô ta mới hoàn hồn lại. Ý thức được mình đã thất thố, cô ta vội vàng lui ra, trông có hơi chật vật, để hai chị em nhà họ Nhiễm đứng hầu ở cửa trêu chọc một trận.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Diệp Thiên cùng những người nắm quyền tuyệt đối của Hiên Viên Điện như Phong Hậu và bốn đại trưởng lão.
“Thần Tử đại nhân, chúng tôi dùng trà thay rượu mời cậu một ly!”.
Đại trưởng lão trong bốn vị trưởng lão đứng lên nói trước tiên, nâng ly với Diệp Thiên, ba người còn lại cũng lần lượt làm theo.
Mặc dù tuổi tác bọn họ lớn hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu tuổi, nhưng ở giới tu tiên, người thành đạt làm thầy, người mạnh là nhất. Hôm nay, Diệp Thiên đã phá được Hạo Nhiên Kỳ Môn của Phong Hậu, khiến bọn họ vô cùng khâm phục cậu.
Diệp Thiên lại không hề ra vẻ, cùng uống một ly với bốn người. Còn Phong Hậu, lúc này cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng mình.
“Người anh em Diệp Thiên, tôi vẫn rất tò mò, sao hôm nay cậu lại phá được Hạo Nhiên Kỳ Môn của tôi?”.
Mặc dù lúc đó ông ta đã phát điên, nhưng vẫn giữ lại chút ký ức khi chiến đấu. Ông ta mãi vẫn không hiểu vì sao Kỳ Môn Cục mà mình tạo nên lại sụp đổ triệt để như vậy.
Diệp Thiên nghe vậy thì mỉm cười nói: “Chuyện này là tôi được lợi rồi”.