Chương
Trên không trung, Diệp Thiên nhấc một tay lên, nắm đấm được bao bọc bởi ngọn lửa màu vàng dừng trước mặt Mạc Vấn Thương một tấc, khiến cho những đệ tử hoặc trưởng lão Hiên Viên Điện đứng xem chiến xung quanh đều sững sờ.
“Ông thua rồi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, giọng nói nhàn nhạt vang vọng giữa trời, những người đứng sững sờ ở xung quanh lúc này mới hoàn hồn lại, trên mặt toàn là vẻ kinh ngạc.
Từ khi hai người giao đấu với nhau đến bây giờ, từ đầu đến cuối chưa đến mười hiệp, nhưng Diệp Thiên một phòng một công lại hoàn toàn phá tan thủ đoạn của Mạc Vấn Thương, bây giờ còn đánh một quyền đến thẳng trước mặt Mạc Vấn Thương.
Các đệ tử xung quanh không hiểu tình hình, nhưng các trưởng lão vừa rồi ở trong đại sảnh thì biết rất rõ. Diệp Thiên đích thân thừa nhận thực lực của mình chỉ ở kim đan tam phẩm, còn Mạc Vấn Thương lại là kim đan cửu phẩm thực thụ.
Trước mặt một vị kim đan cửu phẩm, kim đan tam phẩm giống như một đứa bé chưa trưởng thành. Theo lý mà nói, trận này phải là một bên áp đảo hoàn toàn mới phải.
Nhưng Diệp Thiên lại chống đỡ một chưởng của Mạc Vấn Thương mà không hề bị thương, ngược lại tung một quyền khiến Mạc Vấn Thương không kịp phản ứng và tránh né. Điều này quả thật đã lật đổ nhận thức về sự chênh lệch thực lực trong cảnh giới kim đan.
Chiến đấu vượt cấp, lấy yếu thắng mạnh, chuyện này đối với giới tu tiên có cảnh giới sức mạnh rõ rệt, khoảng cách về độ mạnh yếu rất lớn mà nói hoàn toàn là chuyện rất hiếm thấy, hầu như không tồn tại.
Bây giờ, Diệp Thiên lại dùng sự thật cứng như thép khiến bọn họ mở mang kiến thức.
Diệp Thiên không quan tâm đến biểu cảm của người ngoài, chỉ nhìn Mạc Vấn Thương với ánh mắt hờ hững.
Vừa rồi cậu chưa sử dụng Phệ Thiên Trường Sinh Thể, chỉ dùng sức mạnh xác thịt thăng hoa sau khi tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, giẫm vào hư không, mượn lực phản chấn bùng nổ tốc độ gấp mười lần tốc độ âm thanh, khiến Mạc Vấn Thương không thể tránh kịp.
Lúc này, trên mặt Mạc Vấn Thương toát mồ hôi lạnh, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng rực và sóng nhiệt nóng bỏng gần trong gang tấc ấy. Bản thân ông ta cũng là một người tu tiên chuyên tu xác thịt, xác thịt đã tiếp cận vô hạn với đạo thể tiên thiên. Nhưng dù là với sức mạnh xác thịt của ông ta vẫn cảm nhận được một luồng khí tức hủy diệt, cơ thể khẽ run lên.
Ông ta thầm nghĩ chắc chắn mình không thể nào chống lại một quyền này!
“Khốn kiếp, rốt cuộc cậu là quái thai ở đâu ra? Kim đan tam phẩm mà có thể bùng nổ đòn tấn công đáng sợ như vậy?”.
Trong lòng ông ta càng lúc càng nặng nề, nhưng nghĩ tới cuộc đánh cược mà Diệp Thiên nói lúc nãy, ông ta lập tức cảm thấy lòng chùng xuống.
Trước sự chứng kiến của vô số trưởng lão và đệ tử, nếu ông ta cúi đầu nhận thua thì chẳng phải điện chủ Hiên Viên Điện đương nhiệm là ông ta lại thua kém một thằng nhóc vừa mới đến Hiên Viên Điện hay sao?
Nhất là khi thua rồi sẽ bị tước đi danh hiệu điện chủ, mất đi địa vị và uy danh hiện nay, càng khiến một người coi trọng danh lợi và danh vọng như ông ta khó mà chịu nổi Ông ta dùng thời gian một nghìn năm mới ngồi vững trên chiếc ghế điện chủ Hiên Viên Điện, sau có thể vì một người ngoài vừa mới đến mà hủy trong phút chiếc ?
Vừa nghĩ đến đây, ông ta đưa ra quyết định, hạ giọng nói: “Tôi thua rồi? Dựa vào đâu?”.
“Cậu nghĩ một quyền này có thể làm tôi bị thương sao?”.