Chương
“Đó là trưởng lão truyền công của Dương Thần Vực, Đới Mông Phi?”.
Nhìn thấy người đó, vẻ mặt của các tu sĩ xung quanh đều trở nên vô cùng đặc sắc. Người của Dương Thần Vực đã tới, hơn nữa còn đi thẳng đến chỗ đội ngũ của Hiên Viên Điện. Chẳng lẽ hai phái sẽ đánh nhau trước khi di tích nguyên anh mở ra?
Đới Mông Phi có lai lịch sâu dày ở Dương Thần Vực, vào Dương Thần Vực cũng đã trăm năm, tu vi chỉ ở khoảng kim đan tứ phẩm. Nhưng thấy ông ta đến gần, đám người Ôn Thắng Nam lại trở nên căng thẳng.
Chỉ có Diệp Thiên lạnh nhạt quay đầu sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đới Mông Phi, muốn xem ông ta có mục đích gì.
Đới Mông Phi không có bất cứ hành động khác thường nào, ông ta chỉ đi đến gần đám người Diệp Thiên, sau đó khẽ quăng chiếc bọc trong tay đến trước mặt đám người Diệp Thiên.
“Đới Mông Phi phụng mệnh sứ giả, đến đây tặng Hiên Viên Điện một món quà!”.
Ánh mắt Ôn Thắng Nam tràn đầy cảnh giác, sau đó vẫy tay, một luồng gió sức mạnh bay ra, xé rách chiếc bọc đó, để lộ thứ ở bên trong.
Mọi người định thần nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong chiếc bọc lại là một đầu người máu me, mọi người vẫn có thể nhận ra, đó chính là điện chủ tiền nhiệm vừa mới rời khỏi Hiên Viên Điện không lâu, Mạc Vấn Thương.
Trong chớp mắt, lửa giận dâng lên trong mắt những người ở Hiên Viên Điện, binh khí đồng loạt hiện ra trong tay, chuẩn bị ra tay.
Mặc dù Mạc Vấn Thương là điện chủ tiền nhiệm của Hiên Viên Điện, hơn nữa đã bị Diệp Thiên đuổi khỏi Hiên Viên Điện, nhưng chung quy cũng có nguồn gốc sâu xa với Hiên Viên Điện.
Đới Mông Phi ném đầu ông ta đến trước mặt bọn họ, đây rõ ràng là giẫm đạp thể diện và uy nghiêm của Hiên Viên Điện dưới chân, sao bọn họ không nổi giận cho được?
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, Diệp Thiên lại giơ tay lên, ngăn bọn họ lại.
Cậu nhìn về phía Đới Mông Phi, thản nhiên nói: “Dương Thần Vực thay chúng tôi thanh trừng kẻ phản bội, đây đúng là một món quà, cần chúng tôi bày tỏ lòng cảm ơn sao?”.
Đới Mông Phi âm thầm thán phục tâm tính và khí phách của Diệp Thiên. Ông ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn thì không cần, chỉ là sứ giả còn dặn tôi chuyển lời cho cậu, lời này là tặng cho Diệp Thiên, Thần Tử của Hiên Viên Điện”.
“Ồ?”, vẻ mặt Diệp Thiên hơi thay đổi: “Nói nghe xem xem?”.
Giọng nói Đới Mông Phi trầm hơn mấy lần, lời nói vang vọng: “Sứ giả nói, hãy giải quyết tất cả ân oán giữa cậu và ông ấy trong di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang”.
“Lần này không còn sự trợ giúp của linh hồn Trái Đất, cậu không còn may mắn như thế nữa đâu!”.
Nghe câu này diệp thiên vốn có vẻ mặt ôn hòa chợt tỏ ra kinh ngạc.
Phát hiện được sự khác thường của diệp thiên đám người Ôn Thắng Nam ko hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên có chút lo lắng.
Ôn Thắng Nam đang định lên tiếng hỏi. Diệp Thiên bỗng cất giọng cười tràng dài, tiếng cười chấn động mọi người.
Nếu còn sống thì cần gì phải trốn tránh.
Hiện thân đi, Thiên Luân.