Chương
Trong số họ, người mạnh nhất cũng chính là chín người lúc nãy, nhưng đòn tấn công hợp sức của bọn họ lại không chống đỡ nổi một chiêu của tàn hồn. Còn ai có thể đánh bại tàn hồn này, mở lối vào di tích?
Ôn Thắng Nam vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng chín vị kim đan bị giết chết một cách nhanh gọn. Chốc lát sau, cô ta mới dần dần hoàn hồn, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, có chút không chắc chắn hỏi: “Thần Tử, cậu có thể thắng được ông ấy không?”.
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi này, chỉ mỉm cười, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy quyến rũ bỗng vang lên từ chân trời đằng sau, vang vọng khắp chốn.
“Các vị, nếu các vị đã không thể phá thế trận để vào trong, vậy lối vào này sẽ thuộc về sự quản lý của Tiên Hồ Tông chúng tôi rồi!”.
Mọi người nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại, một nhóm hai mươi sáu người từ trên trời đáp xuống ngay chính giữa đám đông.
Hai mươi sáu người hùng dũng xuất hiện, chiếm vùng đất hoàng kim ngay trung tâm nơi này, phớt lờ tất cả mọi người xung quanh.
Hai mươi sáu người này không có đàn ông, tất cả đều là phụ nữ, ai nấy xinh đẹp như hoa, là mỹ nhân tuyệt sắc vạn người có một.
Người phụ nữ mặc váy tím dẫn đầu lại càng hồng nhan họa thủy. Đôi mắt đan phượng câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người. Dáng người uyển chuyển, lả lướt giống như rắn nước. Từng cử chỉ, biểu cảm của ả ta đều có thể khiến các nam tu sĩ ở đây tim đập thình thịch. Cho dù là nữ tu sĩ như Ôn Thắng Nam cũng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, trong mắt hiện lên vẻ mê say.
“Các vị có dị nghị với lời tôi vừa nói không?”.
Người phụ nữ váy tím mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua đám đông. Giọng nói mềm mại là sát khí tuyệt đối khiến tất cả mọi người ở đây mềm nhũn cả chân, một ngọn lửa nóng bỏng dâng lên nơi bụng dưới.
Một số tu sĩ có tu vi khá thấp còn đưa tay che đũng quần mình lại, mặt đỏ bừng, rõ ràng tinh thần đã thất thủ, trở thành trò cười.
Bên phía Diệp Thiên, các đệ tử thiên tài của Hiên Viên Điện cũng cảm thấy tinh thần rối loạn, gần như không chống đỡ nổi mê lực cực hạn của người phụ nữ váy tím. Ngay khi bọn họ sắp trầm mê vào đó, một giọng nói chợt vang lên trong thần phủ của bọn họ.
“Tỉnh lại!”.
Lúc này bọn họ mới hoàn hồn, biết được đó là giọng của Diệp Thiên.
Bọn họ vội vàng dời ánh mắt đi, bảo vệ thần phủ chặt chẽ, không dám nhìn về phía người phụ nữ kia thêm nữa.
“Bọn họ là người của Tiên Hồ Tông, một trong ngũ đại thượng tông?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn Ôn Thắng Nam ở bên cạnh.
Ôn Thắng Nam gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị, nói: “Tiên Hồ Tông là môn phái đặc biệt nhất trong ngũ đại thượng tông. Bởi vì công pháp đặc biệt nên xưa nay bọn họ chỉ thu nhận nữ, hơn nữa, quy định của môn phái là không xinh đẹp thì không thể vào”.
“Vì vậy, từ trên xuống dưới Tiên Hồ Tông, bất kể chưởng môn, trưởng lão hay đệ tử đều là mỹ nhân”.
“Người phụ nữ váy tím dẫn đầu kia chính là trưởng lão truyền công trẻ tuổi nhất của Tiên Hồ Tông, Nguyệt Mị”.
“Thế à?”, Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Ôn Thắng Nam, ngược lại nhìn chằm chằm cô ta.
“Hình như cô rất thân thuộc với Tiên Hồ Tông?”.
Ôn Thắng Nam nghe vậy lập tức biến sắc, sau đó đồng tử tối lại, dường như nhớ đến chuyện quá khứ mà mình không dám nhớ lại, im lặng không nói.