Chương
“Nếu không phải nể tình ả ta là phụ nữ, một đòn vừa rồi tôi đã phá hủy thần phủ của ả ta!”.
“Hay, hay lắm!”, nghe Diệp Thiên nói ra lời ngông cuồng như vậy, người đàn ông mặc mãng bào giận quá mà cười. Ông ta đặt người phụ nữ xinh đẹp dựa vào vách đá ở bên cạnh, sau đó phất mãng bào, áo trên người bị một luồng sức mạnh xé rách, hiện ra cơ thể màu đồng cổ, lóe lên ánh vàng nhàn nhạt.
Đường nét cơ thể ông ta rất rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn mà không mất đi mỹ cảm. Chỉ là vừa nhìn qua đã có thể cảm giác được lực bạo phát mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.
Ngay khoảnh khắc ông ta để lộ xác thịt, một luồng khí tức như dã thú cũng theo đó mà dâng lên, nhiều cao thủ tu sĩ nơi đây đều biến sắc.
Còn Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng thực sự nâng mắt lên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Đạo thể?”.
Người đàn ông mặc mãng bào nhìn chằm chằm diệp thiên giống như mãng xà nhắm đến con mồi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: hôm nay cho dù hoắc chấn đường tôi mất đi tư cách cạnh tranh giành lấy cây thánh linh, tôi cũng bắt cậu phải trả giá hành vi lời nói vừa rồi của cậu.
Tôi sẽ cho cậu lĩnh giáo đạo thể đứng thứ tám mươi ba trong bảng xếp hạng đạo thể mạnh nhất vũ trụ.
Mãng Vương Đạo Thể!
Người đàn ông mãng bào Hoắc Chấn Đường vừa dứt lời, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ ở trước dòng suối đều kinh ngạc lên tiếng.
“Mãng Vương Đạo Thể! Đúng là Mãng Vương Đạo Thể!”.
“Xem ra lời đồn không sai, Hoắc Chấn Đường thật sự đã tu được Mãng Vương Đạo Thể!”.
Lúc này, nhiều ánh mắt đều tập trung lên người Hoắc Chấn Đường, kinh ngạc, ngưỡng mộ, sợ hãi, đố kị, tất cả đều có.
Nguyên nhân không phải gì khác, mà chỉ vì lúc này Hoắc Chấn Đường trình hiện ra cơ thể xác thịt không gì sánh được.
Mãng Vương Đạo Thể, đứng thứ tám mươi ba trong một trăm đạo thể mạnh nhất vũ trụ. Đại Nhật Đạo Thể của Thôi Cách, người mà Diệp Thiên đã giết chết khi xưa, chỉ đứng tám mươi sáu trên bảng xếp hạng một trăm đạo thể, so ra Mãng Vương Đạo Thể còn hơn hẳn ba hạng.
Nghe đồn Mãng Vương Đạo Thể là do một vị tu sĩ trên dải Ngân Hà sáng tạo. Vào thời kỳ trúc cơ, ông ta đã dùng máu của một vạn con mãng xà dị chủng mới sinh làm vật dẫn, rèn luyện cơ thể mình có được tính dẻo dai và sức tấn công giống như mãng xà. Người tu đến đại thành thậm chí có thể hóa thân mãng xà viễn cổ, nuốt chửng đất trời, sức phá hoại đáng sợ.
Hoắc Chấn Đường có cơ duyên nhận được phương pháp tu luyện đạo thể do vị tu sĩ truyền kỳ của dải Ngân Hà đó để lại, vì vậy mới có thể tu thành Mãng Vương Đạo Thể ở thời kỳ trúc cơ. Vì việc này, ông ta đã phải trả cái giá vô cùng nặng nề, nhưng may là mọi nỗ lực đã nhận được báo đáp, ngày nay ông ta cũng là một vị tu sĩ có đạo thể, tỷ người mới có một.
“Nhãi ranh, nộp mạng đi!”.
Hoắc Chấn Đường sử dụng đạo thể, sau đó bước ra một bước, vượt qua đường ranh giới. Sức mạnh xác thịt mạnh mẽ bùng phát dưới chân ông ta, dòng suối rộng mấy trượng rung chuyển, vô số nước suối bay vọt lên trời, hóa thành những cột nước thật dài.
Ở nơi Hoắc Chấn Đường giẫm chân, sóng xung kích xuyên qua mặt đất, làm mặt đất liên tục sụp đổ, sau đó lan về phía Diệp Thiên. Nơi nó đi qua giống như gió bão đổ bộ, tất cả mọi vật đều hoang tàn đổ nát.
“Thật đáng sợ, đây là sức mạnh của đạo thể sao?”.
Nhiều tu sĩ âm thầm tán thán, sức mạnh một cú đạp của Hoắc Chấn Đường còn mạnh hơn một đòn dùng hết toàn lực của một vị kim đan cửu phẩm. Trong lúc giở tay nhấc chân đã có uy lực như dời non lấp bể, không hổ danh là Mãng Vương Đạo Thể!