Chương
Nhưng dù nó có cắt mãnh liệt thế nào, cơ thể Diệp Thiên vẫn không suy suyển, không hề tổn thương, vẫn chăm chăm lao vào sâu trong dòng chảy rối không gian…
Trên đất sao Ly, trước một ốc đảo màu mỡ, Thiên Luân chắp tay đứng đó. Trước mặt gã, một linh mạch bị ma khí trói buộc đang lặng lẽ lơ lửng.
Sau lưng gã, nhóm người của Dương Thần Vực đều ở đây, trưởng lão của Dương Thần Vực – Đới Mông Phi chắp tay với Thiên Luân, khom lưng nói: “Chúc mừng sứ giả lập được công lớn, lấy linh mạch về cho Dương Thần Vực và thần điện Thái Dương. Lần này, chưởng giáo có hi vọng đột phá rồi!”.
Những người khác của Dương Thần Vực cũng cảm thấy hãnh diện. Nếu chưởng giáo của bọn họ thật sự có thể đột phá đến cảnh giới đó, đồng nghĩa thần điện Thái Dương sẽ thật sự có thể tiến quân vào thế giới trung tâm Ngân Hà, đứng vững gót chân ở đó. Đây sẽ là một sự thay đổi trọng đại đối với giới tu tiên trên khắp dải Ngân Hà, còn Dương Thần Vực bọn họ cũng sẽ nhờ vào thần điện Thái Dương mà lên như diều gặp gió.
“Tôi đã lấy được linh mạch, cây Thánh Linh cũng nằm trong nhẫn không gian này. Về nói với Dương Diệt Sinh, giao hẹn giữa tôi và ông ta kết thúc. Từ nay về sau, tôi và thần điện Thái Dương không còn liên hệ gì nữa, không ai nợ ai!”.
Thiên Luân lạnh lùng nói, ném linh mạch và một chiếc nhẫn không gian về phía Đới Mông Phi.
Đới Mông Phi cẩn thận nhận lấy, đang định lên tiếng cảm ơn thì chợt một giọng nói vang lên ở chân trời đằng sau bọn họ một cách cực kỳ đột ngột.
“Bây giờ đã bắt đầu chia chác có sớm quá không?”.
Giọng nói đó vang vọng chân trời, khiến bọn họ kinh ngạc. Thiên Luân vốn rất bình tĩnh cũng sững người, quay đầu lại.
Trong hư không, một người mà gã cho rằng không thể nào xuất hiện nhanh như vậy lại chắp tay đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống gã.
“Thiên Luân, đến lúc trả nợ rồi!”.Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trên không trung, bóng người cao gầy đứng ngạo nghễ, mái tóc lay động theo gió, tròng mắt đen nhìn chằm chằm Thiên Luân. Đó chính là Diệp Thiên.
Lúc này, ngoại trừ quần áo cậu có chút rách rưới, trên thân thể không có vết sẹo nào. Vừa rồi cậu đã kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, thúc đẩy sức mạnh của tam hoa tụ đỉnh đến cực hạn, chống lại dòng chảy rối không gian, xông qua không gian sắp đổ sụp, quay lại trên đất sao Ly.
Không chỉ như vậy, cậu còn nương theo khí tức sức mạnh mà Thiên Luân để lại trước kia, một đường kích hoạt tốc độ, theo dấu đến đây.
Cậu đã nói sẽ giải quyết mọi ân oán với Thiên Luân trên sao Ly này, đương nhiên không thể nào để Thiên Luân lấy bảo vật rời đi dễ dàng như vậy.
“Diệp Lăng Thiên?”.
Thiên Luân nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, đồng tử chợt co lại, cảm thấy không tin được.
Vừa rồi gã chủ động phá vỡ không gian, tăng tốc độ đổ sụp của không gian do Mộ Chủ Bắc Hoang tạo ra. Theo lý mà nói, bây giờ Diệp Thiên đã bị nhốt kín trong đó mới phải.
Dù Diệp Thiên có may mắn sống sót qua sự kéo xé của dòng chảy rối không gian, bây giờ đáng ra cũng phải bị cuốn vào một khu vực không rõ tên hoặc hành tinh nào đó, sao lại xuất hiện ở nơi đây?
“Cậu lại có thể thoát được dòng chảy rối không gian? Sao có thể?”.
Thiên Luân vốn tràn đầy tự tin, bây giờ trong lòng gã lướt qua vô số suy nghĩ, nhưng nhiều hơn là sự kinh ngạc và không tin nổi. Gã không ngờ được, thực lực bản thể Diệp Thiên chỉ đạt tới kim đan tam phẩm, sao có thể chịu được sự ảnh hưởng của dòng chảy rối không gian?